Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nghe Tư Dạ Hàn đồng ý, Diệp Oản Oản ngu người luôn rồi.
Mình vừa nói cái gì vậy?
Rõ ràng vừa rồi còn xem tiền tài như cặn bã, thế mà giây sau liền đồng ý đầu tư á?
Chẳng lẽ bởi vì câu phù sa không chảy ruộng ngoài sao?
Vốn dĩ hôm nay cô muốn xem Tư Dạ Hàn là nhà đầu tư mà diễn tập trước, dù sao nếu đại boss trâu bò như Tư Dạ Hàn cũng bị thuyết phục thành công thì còn ai mà không thuyết phục được nữa chứ?
Kết quả người này hoàn toàn không dựa theo kịch bản, cô nói nửa ngày anh vẫn không có ý xem xét.
Diệp Oản Oản gục đầu thở dài, đây không phải là do kế hoạch kéo đầu tư có vấn đề, thử hỏi một người mỗi ngày kiếm hơn trăm triệu làm rơi một tệ xuống đất sẽ nhặt lại sao?
Tư Dạ Hàn dùng bút chỉ vào bản kế hoạch: "Em muốn bao nhiêu?"
Cái giọng điệu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu này thật là...
Loading...
Diệp Oản Oản nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào kim chủ trước mặt mình: "Anh thật sự muốn đầu tư sao?"
Thế chẳng phải tự vả à?
Biểu cảm của Tư Dạ Hàn hơi mất tự nhiên, lại còn bày ra bộ dạng "bản tôn đưa ra quy tắc, bản tôn có thể sửa": "Sao?"
Diệp Oản Oản nhịn không được mà bật cười, cô chống cằm, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông nhìn như cao lãnh, nhưng thực chất lại ngạo kiều này: "Tiểu bảo bối à, sao anh lại có thể đáng yêu như vậy chứ?"
Sắc mặt Tư Dạ Hàn chợt cứng lại, ngơ ngẩn nhìn biểu cảm biếng nhác chế nhạo của cô gái.
Diệp Oản Oản buông bản kế hoạch trong tay, cười nói: "Không phải anh muốn dạy em, không phải anh muốn để em tự rèn luyện, khiến em có thể đảm đương một mình, một ngày nào đó có thể tự ứng phó tất cả hay sao?"
Nghe hai chữ "một mình" của cô gái, đôi môi Tư Dạ Hàn càng thêm mím chặt.
Nếu có thể... sao anh lại muốn... cô tự đối mặt chứ...
Thậm chí anh hi vọng... cô cái gì cũng không biết... cái gì cũng không hiểu...
Nhìn biểu cảm của Tư Dạ Hàn, trái tim Diệp Oản Oản như bị thứ gì đó gặm nhắm, cô nghiêm túc nhìn về phía anh: "Tư Dạ Hàn, tương lai, nếu anh không thể ở bên em, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nỗ lực làm được những gì anh hi vọng, anh..."
Diệp Oản Oản dừng một chút mới tiếp tục nói: "Em cũng hi vọng, có thể sóng vai đứng cùng anh."
Chữ cuối cùng của thiếu nữ rơi xuống, ánh mắt Tư Dạ Hàn như thể có đầy pháo hoa đang nổ tung, bàn tay to rộng bỗng nhiên chế trụ đầu thiếu nữ, dùng sức hôn lên môi cô...
Bởi vì vừa tắm xong, tóc anh vẫn còn hơi ướt, hơi thể mát lạnh cùng hơi nước ướŧ áŧ triền miên bao vây cô, những nơi bị anh chạm vào dường như bốc lên một ngọn lửa...
Dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, chờ đến khi có thể hô hấp, Diệp Oản Oản vừa nhấc mắt đã đối diện với đôi mắt cuồng dã như lốc xoáy dường như có thể hút linh hồn người khác vào...
Vào lúc này, Diệp Oản Oản đang bị đè trên sofa, tóc của Tư Dạ Hàn ướŧ áŧ mà hỗn loạn, áo ngủ hơi xốc xếch làm lộ ra bờ ngực trắng nõn vì bị bệnh mà không gầy gộc, phía dưới là vòng eo đẹp đẽ và cơ bụng rắn chắc...
Diệp Oản Oản vội lắc đầu, cố bình ổn tâm trạng từ màn sắc đẹp này: "Khụ, bác sĩ Tôn nói trước khi cơ thể anh hoàn toàn khôi phục, không thể... vận động mạnh..."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, sắc mặt hơi cứng đờ, đáy mắt đầy vẻ âm trầm và ảo não.
Diệp Oản Oản thấy thế thì bật cười, dùng tóc xoa xoa mái tóc anh để trấn an: "Chúng ta còn nhiều thời gian! Có câu 'tương lai còn dài' mà!