Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Gần đây, từ thành phố Thâm liên tục có cuộc gọi đến, Tư Dạ Hàn không thể không đi xem xét một chuyến.
Từ lúc tin Tư Dạ Hàn bị bệnh nặng được truyền ra ngoài, trong tối lẫn ngoài sáng có không ít người bắt đầu rục rịch.
Anh vẫn chưa chết, những người này đã không kiềm chế được, ngầm kéo bè kéo phái, thậm chí cấu kết với thế lực bên ngoài. Nếu anh thật sự chết, sợ rằng Tư gia sẽ như thiên hạ đại loạn mất, đến lúc đó, toàn bộ Tư gia sẽ chia năm xẻ bảy.
Biết hôm nay Tư Dạ Hàn ở thành phố Thâm, nhưng Diệp Oản Oản vẫn về Cẩm Viên.
Nơi này từng là nơi khiến cô căm ghét sợ hãi nhất, bây giờ lại như chỗ quen thuộc khiến cô yên tâm.
Đảo mắt đã qua ba tháng kể từ khi đại hội gia tộc diễn ra.
Lúc ấy cô đã hứa hẹn với các trưởng lão gia tộc là sẽ giúp Tư Dạ Hàn khỏe lên. Căn cứ theo lý luận của Tôn Bách Thảo, nếu cô có thể làm được những yêu cầu ông ấy đưa ra, sức khỏe của Tư Dạ Hàn có thể sẽ chậm rãi khôi phục.
Suốt ba tháng nay, sức khỏe Tư Dạ Hàn có khi tốt khi xấu, nhưng cuối cùng cũng không có khuyết điểm gì lớn, tạm thời ổn định, hai lần kiểm tra theo thường lệ gần đây nhất cho thấy, sức khỏe của anh không có dấu hiệu tiếp tục chuyển biến xấu nữa.
Một nhóm trưởng lão vẫn luôn kêu gào phản đối, nhưng vì Tư Dạ Hàn cường thế, cho nên suốt ba tháng nay họ vẫn không làm gì được.
Loading...
Tuy đã tạm thời vượt qua ba tháng nguy hiểm nhất, nhưng Diệp Oản vẫn không dám thả lỏng, những trưởng lão đó sẽ không dễ dàng cam chịu như thế, nếu sức khỏe Tư Dạ Hàn có bất kì vấn đề gì, bọn họ đều sẽ lấy đó làm cớ để công kích.
Lo lắng bên kia có chuyện, Diệp Oản Oản gửi cho Hứa Dịch một tin nhắn.
[Sức khỏe anh ấy thế nào? Mọi việc thuận lợi chứ?]
Đợi một hồi lâu, Hứa Dịch vẫn chưa đáp, chắc là đang bận.
Diệp Oản Oản bất an nhìn ra bóng đêm bên ngoài, sợ rằng tối nay thành phố Thâm có một đêm không ngủ rồi.
Dựa vào sofa trên phòng khách, Diệp Oản Oản vừa đợi bên kia trả lời vừa xem kịch bản.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, đảo mắt đã là đêm khuya, không biết từ khi nào bên ngoài trời đã có mưa nhỏ, hơi lạnh nhè nhẹ thấm vào không khí.
Diệp Oản Oản hơi thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào kịch bản đến phát ngốc, luôn cảm thấy bất an.
Cô cũng không chú ý trong bóng đêm, có một chiếc xe màu đen quen thuộc đang âm thầm vào cổng.
Người giúp việc thấy giờ này Diệp Oản Oản vẫn chưa ngủ, vì thế không nhịn được mà nhắc nhở: "Oản Oản tiểu thư, cô đang đợi Cửu gia sao? Cửu gia đi công tác, chắc hôm nay sẽ không về đâu, đã khuya rồi, hay là tiểu thư đi nghỉ đi."
Tận đến khi người giúp việc nhắc nhở, Diệp Oản Oản mới phát hiện đã qua mười hai giờ đêm rồi, vì vậy cô đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rửa.
"Ừm, tôi biết rồi, mọi người cũng sớm nghỉ ngơi đi!"
Diệp Oản Oản cầm áo khoác lên, buông kịch bản xuống bàn rồi đứng lên.
Cô vừa mới đứng dậy, cửa chính đột nhiên được chậm rãi mở ra, hơi lạnh bên ngoài theo đó lan tràn trong phòng khách.
Nhìn người đàn ông mặc chiếc áo gió màu đen đang đứng ở cửa, Diệp Oản Oản hơi sửng sốt.
Vạt áo Tư Dạ Hàn bị gió thổi lay động, vẻ lạnh lùng trên mặt còn lạnh lẽo hơn đêm mưa phùn cùng với mùi máu tươi trên người anh phiêu tán trong không khí.
"Cửu gia!"
"Cửu gia!"
Đám người giúp việc trong nhà nơm nớp lo sợ đứng thành hai hàng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Diệp Oản Oản kinh ngạc hỏi: "Sớm như vậy đã về rồi sao? Mọi chuyện được giải quyết xong rồi ư?"
"Ừm." Tư Dạ Hàn giao áo khoác cho một nữ hầu.
Trong khi nói chuyện, anh đã sải bước đến trước mặt cô.