Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản nhàn nhạt đáp: "Lấy tính cách của Chử Hồng Quang, điều đó cũng trong dự liệu mà thôi."
"Số tiền lớn như vậy, còn có số nợ của ba, phải trả thế nào đây..." Sắc mặt Diệp Mộ Phàm hơi trầm xuống.
Diệp Oản Oản không biến sắc đáp: "Nếu em dám muốn lấy lại căn nhà đó, đương nhiên có biện pháp trả hết nợn nần."
Thấy Diệp Oản Oản mặc trang phục sạch sẽ gọn gàng, bộ dáng đã có dự tính từ trước, Diệp Mộ Phàm không khỏi cảm thấy đứng bên cạnh em gái nhà mình rất có cảm giác an toàn.
Làm anh thật muốn quỳ xuống dâng lên một điếu thuốc quá đê!
"Em có kế hoạch gì sao?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
"Em chuẩn bị sản xuất một bộ phim, kịch bản đã chuẩn bị xong, vai chính đang trong quá trình xem xét. Hiện giờ đã có anh, em không cần lo phần tạo hình nữa rồi, trước mắt chỉ cần kéo đầu tư."
Diệp Mộ Phàm kinh ngạc: "Tự sản xuất một bộ phim? Thị trường phim điện ảnh đang cạnh tranh vô cùng khốc liệt, biết bao nhiêu người lỗ sạch vốn..."
"Chi tiết cụ thể từ từ em sẽ nói cho anh, bây giờ chúng ta đi trung tâm thương mại trước đã!" Diệp Oản Oản đứng dậy.
Loading...
"Hả? Đi trung tâm thương mại làm gì?" Diệp Mộ Phàm khó hiểu.
"Nếu anh đã là tổng giám đốc bộ phận tạo hình, đương nhiên cần phải có vài bộ đồ để mặc chứ!"
Diệp Mộ Phàm nghe vậy thì liền nhớ đến những ánh mắt nhìn anh đầu buổi phỏng vấn, sắc mặt hơi trầm xuống.
Người trong xã hội ngày nay, đặt biệt là người trong cái vòng này đều rất thực tế.
Oản Oản nói không sai, sắp nhậm chức rồi, anh phải mua vài thứ như quần áo, nếu không chẳng phải sẽ làm mất mặt em gái hay sao?
Thần sắc Diệp Mộ Phàm có chút quẫn bách: "Nhưng... anh chỉ sợ không có tiền mua..."
Diệp Oản Oản đen mặt nhìn sang anh trai nhà mình, Hà Tuấn Thành chiếm tác phẩm của anh ấy thu được mấy trăm vạn mỗi năm, anh ấy lại là kẻ nghèo hèn, thật không biết nên nói anh ấy cái gì cho phải đây.
Diệp Oản Oản: "Em cho anh mượn trước, tháng sau có lương anh trả lại em, mua vài bộ quần áo cũng chỉ bằng tiền lương nửa tháng mà thôi, dù sao cũng tốt hơn cầm đi ăn nhậu chơi bời!"
Diệp Mộ Phàm gật đầu liên tục: "Vậy được, đều nghe em cả... Nhưng anh có một thỉnh cầu!"
"Thỉnh cầu gì?"
Diệp Mộ Phàm ho nhẹ một tiếng: "Ừm... em có thể đổi về trang phục nữ cùng anh dạo phố không? Hai tên đàn ông to xác cùng nhau dạo phố có phải hơi quái dị không? Sẽ bị hiểu lầm thành... em hiểu mà..."
"Không phải nam nữ anh đều ăn hay sao? Còn để ý cái này?" Diệp Oản Oản làm bộ như thể rất đương nhiên.
Diệp Mộ Phàm xù lông: "Mẹ! Ai nói anh nam nữ đều ăn? Không phải đã bảo em đừng nghe lũ khốn kia nói bậy sao!"
"Không phải thì tốt rồi, hai nghệ sĩ em đang dẫn dắt đều là nam cả đấy, em còn sợ không an toàn đây nè!"
"Trong lòng em, anh là người không có tiết tháo thế sao?"
"Anh nghĩ sao?"
"..."
Không ngờ hình tượng của mình trong lòng em gái là cái dạng đó, anh muốn thay đổi lần nữa, lột xác trở thành người mới...
Sau khi rời khỏi công ty, dưới yêu cầu mãnh liệt của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản đã tìm một nơi thay về đồ nữ.
Rất nhanh, xe của Diệp Oản Oản đã chạy đến trung tâm thương mại xa xỉ nhất Đế Đô, cùng Diệp Mộ Phàm đi mua quần áo.
"Oản Oản, thế nào?"
Diệp Mộ Phàm mặc một bộ Versace limit bước ra từ phòng thử đồ.
Vào lúc này, trông Diệp Mộ Phàm đã sáng sủa hơn hẳn, trên người anh là một bộ vest màu đỏ rượu, rất kén người mặc, lại làm nổi bật lên tính phong lưu phóng khoáng, tiêu sái mê người của anh, nhóm nhân viên đứng gần đều không nhịn được mà nhìn đến phát si.
Đối với giá trị nhan sắc của anh trai nhà mình, Diệp Oản Oản không có lời gì để nói, cộng thêm trang phục còn khiến anh sặc sỡ lóa mắt hơn.