Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Chỗ em...? Truyền thông Quang Diệu?"
Diệp Mộ Phàm nghe vậy thì cười khổ: "Từ lao động tay chân của công ty này chuyển sang lao động tay chân cho công ty khác? Vẫn là công ty đối địch với Diệp gia thôi?"
Diệp Oản Oản nhàn nhạt đáp: "Đối địch thì thế nào?"
Diệp Mộ Phàm nhíu mày: "Việc này..."
Kỳ thật Oản Oản nói không sai, kẻ thù của kẻ thù là bạn, đối với anh mà nói, hiện giờ Hoàn Cầu quả thật là lựa chọn tốt nhất, ít nhất Diệp Thiệu An không thể chen vào, Trầm gia càng không cần nhiều lời.
Nhưng vấn đề là...
"Oản Oản, em bước chân vào đời chưa lâu, rất nhiều chuyện còn suy nghĩ quá đơn giản. Muốn vào Quang Diệu dễ thế sao? Em phải biết rằng, tuy Quang Diệu chỉ là chi nhánh đứng cuối bảng của Hoàn Cầu, nhưng đặt giữa giới giải trí lại không thể khinh thường. Tuy mấy năm nay giải trí Tụ Tinh đặt biệt phát triển nổi bật, nhưng gần đây xung đột với Quang Diệu cũng không chiếm được chút lợi ích nào. Nhất là Quang Diệu có giám đốc kinh tế nghệ sĩ vừa nhậm chức, bối cảnh không rõ, vừa nhận chức mấy ngày đã vận hành công việc hoàn mĩ, dùng dự cảm và ánh mắt sắc bén khiến một nghệ sĩ hết thời hot lên, đoạt được vai diễn mà mình muốn, cuối cùng thậm chí còn đạp lão đại của Quang Diệu là Chu Văn Bân xuống đài, thay thế vị trí của ông ta. Nghe nói, thu nhập quý này của Quang Diệu tăng gấp đôi, thoát khỏi thứ hạng cuối cùng. Nếu chỉ nhận lời mời làm trợ lý giống em, có lẽ còn có khả năng. Nhưng vị trí quan trọng như tạo hình cho minh, chắc chắn sẽ do anh ta phỏng vấn, vậy thì khó rồi!"
Diệp Mộ Phàm chỉ nghĩ Diệp Oản Oản đang làm trợ lý thực tập sinh ở Quang Diệu.
Nghe Diệp Mộ Phàm nói vậy, thần sắc Diệp Oản Oản có chút vi diệu: "Vị giám đốc bộ phận kinh tế nghệ sĩ mới nhậm chức kia, đáng sợ như anh nói thế sao?"
Loading...
Diệp Mộ Phàm nhìn cô một cái: "Em làm việc ở Quang Diệu, chẳng lẽ không biết sao? Nhưng cũng khó trách, đoán chừng em còn không được tiếp xúc với mấy vị chức cao đó đâu."
Diệp Oản Oản cảm thấy rất ba chấm, nhưng cũng không phản bác mà nói: "Bộ phận thiết kế tạo hình của Quang Diệu đang tuyển người, ngày mai phỏng vấn, em đã giúp anh ghi danh. Ngày mai anh đi thử một chuyến đi, không thử thì sao biết không thể, nói không chừng người ta xem trọng thiên phú của anh, không cần phỏng vấn đã được nhận đấy!"
"Sao có thể..." Diệp Mộ Phàm lắc đầu cười trừ, chỉ nghĩ em gái đang dỗ vui mình.
Vốn muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ để em gái chịu thất vọng, anh gượng cười đáp: "Được rồi, ngày mai anh đi thử, nhưng em không cần ôm nhiều hi vọng..."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Dạ."
"Oản Oản..." Diệp Mộ Phàm muốn nói rồi lại thôi.
"Sao vậy?"
Diệp Mộ Phàm gục đầu, sắc mặt áy náy: "Anh xin lỗi... Nếu không nhờ em, có thể cả đời này anh sẽ như thằng ngu chẳng hay biết gì... Anh không xứng làm anh trai em... anh không quan tâm em, bảo vệ em, ngược lại còn khiến một cô gái như em phải nhọc lòng..."
Nhìn bộ dạng mất đi ánh sáng của người anh từng tràn đầy sức sống của mình, Diệp Oản Oản nhẹ nhàng thở dài: "Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy thì đừng sống không có lý tưởng như thế nữa, từ hôm nay bắt đầu nghiêm túc làm việc, không được đua xe bài bạc yêu đương phóng túng."
Diệp Mộ Phàm cười khổ: "Em xem bộ dạng này của anh đi, nào còn tiền bạc để chơi những thứ kia..."
"Vậy có tiền thì sẽ chơi sao?"
"Không chơi không chơi!"
"Được rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em chờ tin tốt của anh."
"Được." Diệp Mộ Phàm đáp lời, ánh mắt lại là một mảnh mờ mịt...