Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhìn những văn kiện kia, Hứa Dịch thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cũng đặt xuống.
Ông chủ không chỉ giao văn kiện cơ mật cho Oản Oản tiểu thư bảo quản, ngày thường cũng không kiêng kị cô. Điểm này ngoại trừ anh ta, Lưu Ảnh, Tần Nhược Hi và các cổ đông khác đều có thể làm chứng.
Nếu Oản Oản tiểu thư muốn thăm dò tin tức gì, vậy thật quá đơn giản, cần gì phải đi đường vòng như thế.
Lần này sẽ không còn ai nghi ngờ Oản Oản tiểu thư nữa.
Quả nhiên Tư Minh Lễ và những người khác không tiếp tục nói nữa.
Mặc dù Tư Minh Vinh bất mãn chuyện Tư Dạ Hàn giao văn kiện cơ mật cho một cô gái bảo quản, nhưng hiện tại Diệp Oản Oản đang mang thân phận chủ mẫu tương lai của Tư gia, không thể trách nặng Tư Dạ Hàn, vì vậy chỉ có thể im lặng.
Lúc này bên trong một góc, sau khi nhìn thấy những văn kiện kia, sắc mặt Tần Nhược Hi nhất thời trắng thêm vài phần.
Những văn kiện này cô ta cũng chưa từng thấy qua, vậy mà A Cửu lại tùy tiện giao cho con đàn bà này...
Vốn dĩ cô ta không hề đặt Diệp Oản Oản vào mắt.
Loading...
Lấy gia thế, đức hạnh và tài đức của Diệp Oản Oản, muốn bước chân vào Tư gia chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày, cô ta không cần hạ thấp thân phận của mình so đo với một kẻ như vậy.
Nhưng sau lần này, cô ta lại bắt đầu chú ý tới Diệp Oản Oản này rồi.
Con đàn bà này thật may mắn.
Nội gián tìm đến cô ta, để cô ta cứu người lập được công lớn. Không chỉ như thế, hôm nay còn cứu Hứa Dịch, Hứa Dịch nợ cô ta một ân huệ to bằng trời. Tư Minh Lễ muốn làm khó dễ cô ta, A Cửu lại tỉnh...
Lão phu nhân đau lòng cho cháu trai, rất sợ Tư Dạ Hàn vất quả quá độ, vội mở miệng: "Tốt rồi tốt rồi, mọi chuyện đã được sáng tỏ. Nếu không còn chuyện gì quan trọng nữa thì mau giải tán đi, chờ Tiểu Cửu khỏe lại hẳn nói!"
Trò hay đã kết thúc, mọi người đồng tình nhìn Tư Minh Lễ bị thua thiệt nhất hôm nay tạm biệt, sau đó rời đi.
"Vâng, lão phu nhân! Vậy chúng tôi đi trước!"
"Mong gia chủ chăm sóc sức khỏe thật tốt!"
Bởi vì Tư Dạ Hàn vẫn chưa thể đi lại bình thường, Diệp Oản Oản hỗ trợ tiễn các trưởng lão ra ngoài.
Ở cửa.
Hứa Thường Khôn nhìn cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn trước mặt, cảm kích không thôi: "Nếu không nhờ Oản Oản tiểu thư, hôm nay Hứa gia sợ rằng sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục! Đại ân hôm nay, Hứa Thường Khôn tôi sẽ nhớ kĩ!"
Bị chết và diệt môn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là Hứa gia tận tâm trung thành nhiều năm như vậy, lại bị mang hai chữ "phản đồ" suốt kiếp.
Hứa Thường Khôn vừa nói vừa cúi người chín mươi độ, bày tỏ sự biết ơn.
Diệp Oản Oản vội đỡ ông lên: "Bác Hứa quá lời rồi, lúc nãy tôi có nói qua, tôi chỉ nói thật mà thôi."
Hứa Thường Khôn lắc đầu cười khổ. Dưới tình huống không ai nói đỡ giúp Hứa Dịch một câu, chẳng ai chịu tin họ, một cô gái trẻ tuổi như cô lại dám đứng lên ngăn hộ vệ hành hình.
Chỉ bằng điểm này đã đáng giá cực kì.
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua Hứa Dịch: "Huống chi ngày thường Hứa quản gia chiếu cố tôi rất nhiều, tôi gây không ít phiền toái cho anh ấy..."
Hứa Dịch cúi thấp đầu hổ thẹn không thôi.
Ngày thường anh ta chỉ hiện tay giúp cô vài việc không đáng kể, cô lại ra mặt cứu anh ta một mạng. Nếu ông chủ không tỉnh lại kịp thời, anh ta thật sự không dám tưởng tượng ra hậu quả...