Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Bác không cần khách khí như vậy, tôi chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi."
"Ha..." Tư Minh Lễ cười lạnh, tiếp tục làm khó dễ: "Trách nhầm Hứa Dịch là thật, nhưng cô lại có vấn đề.
Ai biết cô có phải nội gián Thí Huyết Minh sắp xếp vào Tư gia hay không? Lần này cố ý cứu gia chủ là vì muốn đạt được sự tín nhiệm của gia chủ, lấy được mục tiêu lớn nhất. Chấp Pháp Đường trước giờ quyết đoán nghiêm minh, chỉ cần cô đi tới Chấp Pháp Đường chịu sự điều tra tỉ mỉ, chân tướng sẽ được làm sáng tỏ!"
Chấp Pháp Đường?
Nếu cô vào Chấp Pháp Đường thì còn mạng để ra ngoài sao?
Tư Minh Lễ bước nhanh tới trước mặt Tư Minh Vinh và lão phu nhân: "Anh hai, chị dâu cả, cô gái này rất tà môn, chi bằng thừa dịp hôm nay tra cho rõ ràng đi! Cô gái này là chủ mẫu tương lai của Tư gia, việc này liên quan tới toàn bộ Tư gia, nếu là gián điệp..."
Tư Minh Vinh luôn ôm tâm thái thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, đương nhiên ông ấy sẽ nghiêng về phía Tư Minh Lễ.
Tư Minh Vinh nói: "Vì cẩn thận, vẫn nên điều tra rõ ràng."
Việc này quan trọng, lão phu nhân nhíu mày cân nhắc, không trả lời ngay.
Loading...
Tư Minh Lễ thấy thế, không đợi lão phu nhân mở miệng liền gấp rút ra lệnh cho hộ vệ ngoài cửa: "Người đâu! Bắt cô gái này lại!"
Vài hộ vệ được huấn luyện kĩ càng bước tới gần Diệp Oản Oản.
"Cậu... các cậu!" Trong lòng Hứa Dịch nóng như lửa đốt, vốn nghĩ đến gì đó, nhưng lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại, chỉ có thể ngậm miệng. Nếu không khéo sẽ hóa thành vụng, kết quả sẽ càng tồi tệ hơn.
Hứa Thường Khôn cũng nghĩ giống vậy, lắc đầu ra hiệu cho Hứa Dịch không cần lên tiếng.
Sau hôm nay lại nghĩ cách vậy!
Diệp Oản Oản híp mắt, chẳng lẽ hôm nay cô phải chết ở đây sao?
Tuy rằng cô có thể nắm chắc việc rửa sạch tội danh cho Hứa Dịch, nhưng cô lại quên mất địa vị của Tư MInh Lễ quá khác biệt so với cô.
Ở trước mặt thế lực cường đại vững chắc, tất cả mưu kế đều không có tác dụng gì.
Hiện tại cô vẫn quá yếu...
Hộ vệ lạnh lùng bước tới gần Diệp Oản Oản, bàn tay thô rát dùng sức định kéo tay cô.
"Khụ..."
Đúng lúc này, trong không gian ồn ào đột nhiên vang lên một tiếng ho cực nhẹ.
Âm thanh nhẹ tênh kia giống như mang theo gió lạnh nơi cực bắc khiến mọi người trong nháy mắt lạnh toát sống lưng.
Tất cả âm thanh ồn ào đều biến mất trong tức khắc, yết hầu như có một lưỡi dao sắp cứa vào, không ai dám nói nửa từ gì cả.
Mọi người máy móc quay đầu tại hướng phát ra giọng ho kia...
Sau đó liền thấy Tư Dạ Hàn không biết đã tỉnh từ khi nào!
Người đàn ông mặc một bộ áo ngủ màu nhạt rộng thùng thình, đỡ cửa đứng tại đó, sắc mặt trắng bệch, bước chân nhẹ đến không thực, con ngươi sâu như hầm băng chỉ còn một mảnh ám sắc: "Ông chú tư, tôi không biết từ khi nào Tư gia đã thành nơi do ông tự ý làm chủ vậy?"
Giọng nói âm trầm của anh vang vọng trong tai của tất cả mọi người.
Rõ ràng cơ thể yếu ớt tới mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, nhưng trong mắt mọi người ở đây lại y như A Tu La bước lên từ địa ngục, khiến họ hồn phi phách tán, sợ hãi tột cùng.
Đặc biệt là Tư Minh Lễ, vừa rồi còn kiêu ngạo khí thế, bây giờ lại biến mất không còn một mống. Ông ta hoảng sợ, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu tuông ra, há miệng thở dốc. Tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng lại vì sợ hãi mà nói không nên lời.
"Gia... gia chủ..."
"Cửu gia, ngài đã tỉnh rồi!"
Mọi người cũng dần hoàn hồn.
Ánh mắt đạm bạc của Tư Dạ Hàn xuyên qua mọi người, dừng lại trên người Diệp Oản Oản: "Lại đây."