Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"A a a a! Thật là đẹp trai!"
"Đây đâu chỉ là đẹp trai, vẻ đẹp này còn vượt qua nhận thức của nhân loại rồi, đúng thật là phạm quy!"
"Quan trọng là khí thế trên người! Là khí thế kìa! Trời ơi! Vẻ đẹp này khiến tôi choáng váng luôn rồi!"
Nhìn một màn này, Diệp Oản Oản ngây ngốc đứng tại đó, những tiếng ồn bên ngoài dường như không thể chạm phải cô vậy, trong mắt cô chỉ còn người đàn ông kia và không gian yên lặng tĩnh mịch.
Khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông kia hoàn hảo không có một tia tì vết nào cả, anh ta chậm rãi đạp tuyết đi dưới gió, quả thật giống như một yêu tinh điên đảo chúng sinh ngủ đông vạn năm đột nhiên tỉnh dậy, đi xuống nhân gian.
Cô... Cô thấy ai kia?
Tư... Tư Dạ Hàn!
Phản ứng đầu tiên của Diệp Oản Oản chính là bị nhan sắc của đại ma đầu kia hút hồn.
Tiếp theo chính là: Toang! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cô rồi!
Loading...
Đệch! Vì sao Tư Dạ Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở trường???
Cô còn đang mặc áo của người đàn ông khác, mà cậu ta vẫn còn để trần nửa thân ngồi bên cạnh cô đây nè!
Cảnh tượng này, cho dù cô chết thêm trăm lần nữa cũng không đủ!
Mịa nó, bây giờ có kịp tự sát không?
"Cmn tôi bị tên hỗn đản như cậu hại chết rồi!" Diệp Oản Oản vừa nói, vừa luống cuống nhanh chóng lấy áo của Tư Hạ xuống.
Nhưng, đã muộn rồi.
Cô ngồi ngay ở cửa ra vào, cô có thể chắc chắn vừa rồi Tư Dạ Hàn đã thấy được mình. Hành động hiện tại của cô chẳng khác gì dấu đầu lòi đuôi, có tật giật mình.
Một bên, Tư Hạ nhìn Tư Dạ Hàn, lại nhìn động tác của Diệp Oản Oản, sắc mặt có chút không tốt: "Cậu sợ hắn ta như vậy sao?"
Diệp Oản Oản liếc cậu ta: "Tôi sợ anh ta? Cậu đùa sao? Tôi gọi anh ta bằng ba luôn mới đúng!"
Mỗi lần nhìn anh ta, cô chỉ hận không thể quỳ xuống gọi anh ta bằng hai tiếng "phụ vương".
Tư Hạ: "...."
Lúc này, lớp A cũng phát hiện sự tồn tại của Tư Dạ Hàn, những nữ sinh trong lớp há hốc mồm bàn luận.
"Người kia là ai vậy? Là ai là ai? Ở nơi này sao lại xuất hiện một người đẹp trai như vậy!?"
"Nhìn tuổi tác chắc không phải là phụ huynh học sinh, chẳng lẽ là tới tìm lãnh đạo sao?"
"Không biết. Hôm nay rốt cuộc là ngày tốt lành gì, soái ca lần lượt từng người từng người tới trường, trái tim nhỏ của tôi sắp không chịu nổi rồi!"
"Làm ơn, mặc kệ hot boy lúc trước hay hot boy hiện tại, cũng không có cách nào so sánh với vị này. Các cậu nhìn khí chất này đi, không chỉ soái, khí tràng cũng thật mạnh, chắc chắn có lai lịch không nhỏ!"
"Cmn thật là hiếu kì mà! Người này rốt cuộc là ai?"
"Hình như anh ấy đang đi tới lớp F."
Ngay lúc mọi người thảo luận sôi nổi, Trầm Mộng Kỳ đã sớm hoàn toàn dại ra, con ngươi hiện lên vẻ si mê, không có cách nào tin tưởng nổi.
Tư Dạ Hàn...
Anh ta lại đến trường học!
Vốn dĩ trước kia thông qua quan hệ với Diệp Oản Oản, cô ta còn có thể nhìn thấy Tư Dạ Hàn vài lần.
Nhưng từ khi cô gọi Cố Việt Trạch giúp Diệp Oản Oản rời đi, kết quả thất bại, sau lần đó cô ta không còn cơ hội thấy Tư Dạ Hàn nữa.
Bất luận cô ta xúi giục Diệp Oản Oản, hay châm ngòi ly gián cho Tư Dạ Hàn, con ngu kia cũng không vào bẫy.
Thời gian dài như vậy, cuối cùng cô lại thấy Tư Dạ Hàn rồi.
Khi nhìn thấy anh ta, hi vọng vốn dĩ đã dập tắt trong lòng của Trầm Mộng Kỳ trong nháy mắt lại được đốt lên.
Tống Tử Hàng thì tính là gì, Diệp Mộ Phàm thì tính là gì, Tư Hạ thì tính là gì?
Người đàn ông như vậy...
Nếu có thể ở bên cạnh anh ta...
Trầm Mộng Kỳ đang cuộn trào cảm xúc, đột nhiên phát hiện Tư Dạ Hàn đang đi tới lớp F, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
Tư Dạ Hàn đi tìm Diệp Oản Oản?
Vậy chẳng phải tất cả mọi người sẽ biết quan hệ của hai người họ hay sao?
Như vậy con ngu kia sẽ đắc ý tới chết sao?
Tưởng tượng tới đây, Trầm Mộng Kỳ đã đứng ngồi không yên, cảm giác giống như vật sở hữu của mình bị người khác đoạt đi vậy.
Tuyệt đối không thể!
Đúng lúc này, không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt Trầm Mộng Kỳ lộ ra vẻ hưng phấn.
Diệp Oản Oản, hôm nay cô chết chắc rồi!
Ha... Đồ ngu xuẩn Diệp Oản Oản này, người đàn ông như Tư Dạ Hàn không chịu nắm chặt, lại bị Tư Hạ mê hoặc!
Hôm nay cô ta phải khiến cho Diệp Oản Oản thành giỏ tre, công múc nước thành công dã tràng.
Nhưng mà, Tư Hạ và Tư Dạ Hàn đều họ Tư, không biết có quan hệ gì với nhau hay không, dù sao họ này cũng không thường thấy.
Trong con ngươi của Trầm Mộng Kỳ hiện lên một tia hoài nghi, nhưng rất nhanh liền vứt bỏ suy nghĩ đó.
Tuy gia thế của Tư Hạ được xem là tốt, nhưng không có khả năng có quan hệ với Tư gia. Hơn nữa Tư Hạ từ nơi khác chuyển trường tới đây, phỏng chừng cũng chỉ là địa đầu xà mà thôi.
"A a a đến rồi đến rồi! Thực sự tới lớp chúng ta rồi!"
"Tới tìm ai? Chẳng lẽ cũng tới đứa đồ sao?"
"Trời ơi! Không thể nào! Rốt cuộc là ai?"
Nữ sinh của lớp F cũng sắp điên lên rồi.
Thấy Tư Dạ Hàn càng ngày càng tới gần, Diệp Oản Oản thiếu chút nữa muốn chui vào đáy bàn trốn cho rồi.
Cô đem quần áo nhét vào trong tay Tư Hạ như thể văng một củ khoai lang nóng vậy: "Mặc, đồ, lên, cho, tôi!!!"
Tư Hạ rên lạnh một tiếng: "Không mặc!"
Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi: "Mặc mau lên! Có tên tôi đập chết cậu không?"
Tư Hạ cười ha ha: "Vậy cậu có tin tôi cởϊ qυầи luôn không?"
Diệp Oản Oản: "...." Tiết tháo của cậu đâu rồi!
Trong khi hai người nói chuyên Tư Dạ Hàn đã tới cửa phòng học.
Hứa Dịch thấy Tư Hạ và Diệp Oản Oản đẩy áo qua lại, cả người đều loạn lên cả rồi.
Cmn! Cái này là tình huống gì!?
Diệp Oản Oản nhìn biểu cảm như ngày tận thế của Hứa Dịch, cô yên lặng lấy tay che mặt.
Xong rồi xong rồi!
Bây giờ có nhảy vào sông Vong Xuyên cũng không rửa sạch tội!
Tư Hạ hoàn toàn không có ý tứ muốn mặc quần áo, cứ như vậy ngồi ở đó, khiêu khích nhìn Tư Dạ Hàn, cho đến khi trên đùi truyền tới một đợt đau đớn.
"Đệch!"
Diệp Oản Oản muốn véo chết cậu ta sao!
A, véo đi véo đi! Véo chết cậu ta cũng không mặc!
Diệp Oản Oản nghiến răng, hung tợn nhìn tên tiểu tử hỗn đản thà chết chứ không chịu khuất phục kia.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng lên, bước ra khỏi chỗ ngồi đi tới cửa.
Dưới tầm mắt của tất cả mọi người, Diệp Oản Oản bước tới bên cạnh Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản bây giờ làm gì còn có tâm tư quản ánh mắt của những người khác. Giờ phút này, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung trên người người đàn ông trước mặt, ngay cả chân lông cũng dựng đứng lên cả rồi.
"Cái đó... B...a!" Chống lại ánh mắt lạnh giá của Tư Dạ Hàn, cô thiếu chút nữa đã thực sự bật thốt lên chữ "Ba".
Diệp Oản Oản suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, vội vàng tỉnh táo lại, miễn cưỡng bày ra một nụ cười gượng gạo: "Thân... Thân ái, sao anh lại tới đây?"