Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, không biết từ đâu một thanh niên không rõ danh tính đã xuất hiện trước cửa phòng họp.
"Xin lỗi, làm phiền một chút." Đôi môi của thanh niên nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt trong vắt như hồ nước mùa thu liếc qua mọi người trong phòng một lần.
Mặc dù những người trong phòng đã từng thấy qua đủ loại mĩ nam nhưng cũng không khỏi bị khuôn mặt của thanh niên này làm cho choáng ngợp.
Có người nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Chu Văn Bân thấy Chử Hồng Quang không tiếp tục nói nữa thì hơi không vui, ánh mắt ông ta sắc bén nhìn người lạ hoắc ở cửa phòng: "Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây?!"
Theo sau thanh niên này, trợ lí của Hàn Thiên Vũ yếu ớt mở miệng: "Chuyện này... Vị tiên sinh này nói anh ấy có biện pháp giải quyết chuyện của anh Vũ...."
Chu Văn Bân hơi giật mình, sắc mặt càng thêm khó coi: "Phí Dương, đây là người dưới tay cậu? Có hiểu quy tắc hay không? Đây là nơi có thể để một người xa lạ tùy tiện ra vào sao? Bảo an đâu, còn không mau đuổi người ra!"
Bị cắt ngang lời, Chử Hồng Quang cũng không vui chau mày nhìn thanh niên ở ngoài cửa.
Vài bảo an nghe tiếng thì vội vàng chạy đến, giơ tay muốn bắt người.
Loading...
Con ngươi của thanh niên tràn đầy ý cười, anh như có như không liếc qua những bảo an thô kệch, khóe môi khẽ cong lên một chút, phong khinh vân đạm đứng ở đó, không nhanh không chậm mở miệng: "Nếu như Chử tổng muốn tự tay phá hủy cây hái ra tiền này, có thể đuổi tôi đi."
Trợ lí nhỏ ban đầu cũng vì quá nôn nóng, sau khi bị mắng mới thấy mình quá lỗ mãng. Nhưng sau khi nhìn con ngươi phong quang tễ nguyệt (*) của người kia lại không khỏi cảm thấy an lòng.
Không biết có phải Chử Hồng Quang bị bốn chữ "cây hái ra tiền" đụng trúng điểm yếu hay không, sắc mặt âm trầm chợt cứng đờ. Ngay lúc bảo an chuẩn bị ra tay, ông ta chợt mở miệng: "Chờ một chút."
Mấy bảo an kia ngay lập tức ngừng động tác lại. Sắc mặt của Chu Văn Bân tối xuống một chút, trong mắt lộ ra một cổ bất an.
Chử Hồng Quang nhìn thanh niên kia: "Anh bạn trẻ này, không biết cậu là ai? Cậu vừa nói có cách giải quyết chuyện của Thiên Vũ, là thật sao?"
"Đúng vậy." Thanh niên ung dung mở miệng, khóe miệng cong lên nhè nhẹ lại khiến người khác cảm thấy chói mắt không thôi.
Không ít người đại diện đều âm thầm kinh ngạc bởi vẻ đẹp của thanh niên, trong lòng không khỏi suy nghĩ, thanh niên xinh đẹp như vậy rốt cuộc từ đâu xuất hiện.
Chử Hồng Quang hơi cau mày. Nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta sao lại muốn chặt cây hái ra tiền này. Bây giờ đột nhiên có một tia hi vọng, ông ta không nhịn được mà hỏi một câu: "Cậu có cách gì?"
Thấy Chử Hồng Quang đã bắt đầu dao động, Chu Văn Bân nhìn chằm chằm thanh niên, trong ánh mắt hiện ra vẻ âm u.
Nếu không có Hàn Thiên Vũ, nghệ sĩ dưới trướng của ông ta có thể lấy được tài nguyên của cậu ta nhảy lên làm nghệ sĩ nổi tiếng nhất.
Ông ta chờ cơ hội này rất lâu rồi, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội đạp Hàn Thiên Vũ xuống, ông ta không cho phép ai tùy tiện làm mất đi cơ hội lần này.
"Ông chủ, người này là ai chúng ta còn không biết, sao có thể tin tưởng được. Lỡ như đối phương là gián điệp của Hoàng Thiên..."
Thanh hiện vuốt nhẹ ống tay áo, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ nhẹ, anh lên tiếng: "Nếu tôi là gián điệp của Hoàng Thiên, vậy lúc này nên ở công ty ăn mừng, sợ là không rảnh quan tâm đến quý công ty đây."
Câu này nói bóng nói gió có nghĩa là, người sáng suốt đều có thể biết lần này Hàn Thiên Vũ chết chắc rồi, không cần uổng công vô ích nữa.
(*) Phong quang tễ nguyệt: Gió trong trăng sáng.