Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản nhìn sơ qua những bình luận trên mạng. Một bộ phận đang xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện không lớn. Một phần khác thì không biết thật giả, đang chửi rủa, mắng Hàn Thiên Vũ biếи ŧɦái, mắng giới giải trí hỗn loạn. Trong đó chắc chắn còn có người của Hoàng Thiên cố tình lẫn vào bôi đen nữa.
Chỉ ngắn ngủi trong mấy tiếng, tin tức đó đã đứng đầu hot search tất cả các trang web.
Diệp Oản Oản trầm ngâm: "Trừ phi nguyên cáo chính miệng thừa nhận mình nói dối để lừa gạt tài sản, nếu không..."
Sắc mặt của Giang Yên Nhiên trắng nhợt: "Bọn họ đã có lòng hãm hại, sao có thể thừa nhận."
Không sai, đây là vẫn đề vị trí.
Làm sao mới để bọn họ chính miệng thừa nhận, nói ra chân tướng đây?
Dù sao chờ đến vài năm sau, khi bé gái kia thừa nhận sự thật, đến lúc đó Hàn Thiên Vũ đã hoàn toàn bị ngã ngựa.
"Hoặc là dùng biện pháp mạnh, dọa bọn họ, bắt họ phải nói ra sự thật." Sở Phong đề nghị.
Diệp Oản Oản lắc đầu: "Hiện tại Hàn Thiên Vũ đang ở thế bị động, không thể sử dụng loại thủ đoạn quá khích này. Huống chi Hoàng Thiên đang nhìn chằm chằm, chờ Hoàn Cầu loạn cước, một khi phát hiện sử dụng bạo lực ép buộc, Hàn Thiên Vũ sẽ bị lâm vào vạn kiếp bất phục."
Loading...
Thật ra kiếp trước cô cũng chăm chú vào sự kiện này, cũng từng nghĩ ra cách giải quyết.
Nhưng mà lúc đó cô bị nhốt ở Cẩm Viên, không có khả năng đi giúp một người xa lạ.
Sở Phong nghĩ Diệp Oản Oản nói cũng đúng, không thể làm gì khác hơn là an ủi: "Thanh giả tự thanh, nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt."
Giang Yên Nhiên phờ phạc gật đầu: "Chỉ mong như vậy thôi, tóm lại trừ phi có chứng cứ xác thực, tớ sẽ không chuyện này là thật, tớ tin tưởng anh ấy!"
Sở Phong liên tục phụ họa: "Chúng ta cùng Thiên Thiên cố gắng!"
Giang Yên Nhiên cảm động ôm Sở Phong: "Sở Phong, cảm ơn anh."
Cơ thể của Sở Phong trong nháy mắt liền cứng đờ, hai gò má cậu ta đỏ ửng, hoảng hốt nói: "Cảm ơn anh làm gì, thần tượng của em cũng là thần tượng của anh mà!"
Diệp Oản Oản bị ngược cẩu: "...."
Đi ngược rải cẩu lương cho người khác, bây giờ bị quật lại rồi!
Một ngôi biệt thự sa hoa nào đó ở Đế Đô.
Hàng loạt phóng viên đông nghịt vây quanh xe bảo mẫu của Hàn Thiên Vũ, xe hoàn toàn không có cách nào tiến lên được.
"Hàn Thiên Vũ, xin hỏi việc vợ chồng của anh Triệu tiết lộ chính là sự thật đúng không? Anh thật sự thô bỉ đi dâm ô con gái chưa đầy mười tuổi của người ta sao?"
"Mấy năm nay anh lấy danh nghĩa từ thiện hỗ trợ những trẻ em bị bệnh nặng, mời chúng đến nhà anh làm khách, đó đều là thủ đoạn để anh thỏa mãn ham muốn cá nhân sao?"
"Xin hỏi anh có phương diện biếи ŧɦái, che dấu không cho mọi người biết sao?"
Hàn Thiên Vũ mặc một thân màu đen, đeo một chiếc kính râm màu đen to đùng che khuất hơn nửa khuôn mặt, từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào, được bảo vệ và người đại diện dẹp đường đưa vào trong.
Người đại diện đưa tay ngăn chiếc micro gần như nhét vào mặt của Hàn Thiên Vũ, lớn tiếng nói: "Nhường đường! Phiền các vị nhường đường! Thanh giả tự thanh! Các vấn đề mọi người hỏi, sau khi có chân tướng rõ ràng, Hoàn Cầu sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng!"
Lúc này, có một người phóng viên căm phẫn móc ra một tấm hình lớn, bén nhọn lên tiếng: "Thanh giả tự thanh? Vậy những tấm hình này phải giải thích thế nào? Đứa bé ở trong phòng của Hàn Thiên Vũ, còn nằm trên giường của anh ta, chúng tôi suy đoán người bị anh ta xâm hại không chỉ có một người!"
Tấm hình của phóng viên kia đưa ra không phải là tấm hình riêng tư, mà là ảnh trước kia Hoàn Cầu chủ động phát ra bên ngoài.