Edit: Bạch Linh
Diệp Oản Oản thưởng thức khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của mình trong gương, liếc xéo cô ta một cái: "Lớn lên xinh đẹp là lỗi của tớ sao?"
Trầm Mộng Kỳ nghẹn lời: "Tớ không có ý này, chỉ muốn nhắc nhở cậu phải cẩn thận. Đã giấu lâu như thế này rồi, đừng để thất bại trong gang tấc.
Vất vả lắm tên đại ma đầu kia mới mất hứng thú với cậu, để cậu rời khỏi Cẩm Viên. Nhỡ đâu anh ta thấy cậu xinh đẹp như vậy, lại nổi lòng xấu xa đối với cậu thì phải làm sao?"
Ha hả, đại ma đầu...
Diệp Oản Oản nghe Trầm Mộng Kỳ nói vậy, chống cằm lẩm bẩm nói: "Tư Dạ Hàn nhìn bộ dạng xấu xí của tớ cũng không ghê tởm, nhỡ đâu anh ta thực sự yêu tớ thì sao?"
Trầm Mộng Kỳ buột miệng thốt ra: "Không có khả năng! Đại ma đầu kia chính là kẻ gϊếŧ người như ngóe! Còn đặc biệt thích tra tấn phụ nữ! Đây chính là một tên biếи ŧɦái! Cậu chỉ là quá mức xui xẻo mới bị anh ta nhìn trúng thôi! Mấy năm nay anh ta đối với cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu đã quên rồi sao?"
Diệp Oản Oản gật gật đầu: "Ừ, là như vậy..."
Không biết Tư Dạ Hàn nghe được mấy lời đánh giá của Trầm Mộng Kỳ về anh sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
Kiếp trước sở dĩ mỗi lần Trầm Mộng Kỳ châm ngòi đều thành công như vậy, ít nhất theo lý thuyết hẳn là Tư Dạ Hàn có chút tín nhiệm cô ta, thậm chí nghĩ rằng cô ta đứng ở phía anh nhỉ?
Loading...
Thông qua mối quan hệ này với Tư Dạ Hàn, Trầm Mộng Kỳ vớt được không ít thứ tốt, ở giới giải trí có thể hô mưa gọi gió, thậm chí sau đó toàn bộ Trầm gia cũng dính hào quang này, từ một công ty nhỏ không đáng nhắc đến phát triển thành một tập đoàn lớn mạnh, nhảy lên thành danh môn Đế Đô.
Điều cô cần làm bây giờ là đánh vỡ tín nhiệm của Tư Dạ Hàn đối với Trầm Mộng Kỳ.
Muốn dẫm lên đầu cô bò lên sao? Nghĩ cũng hay quá nhỉ!
Trầm Mộng Kỳ hiển nhiên sợ Diệp Oản Oản nảy sinh cảm tình với Tư Dạ Hàn, vội vàng mang đòn sát thủ là Cố Việt Trạch ra: "Oản Oản, cậu vẫn còn giận Cố thiếu sao? Thật ra tớ muốn nói, lần trước không phải là do Cố thiếu sai đâu, là cậu quá xúc động rồi. Nếu như lúc ấy cậu cùng Cố thiếu rời đi, xong việc cậu cùng anh ấy giải thích rằng cậu bị người ta cưỡng ép, nói không chừng lúc này hai người các cậu đã ở bên nhau!
Kết quả cậu lại nổi giận không rời đi với anh ấy, uổng phí nhiều tâm tư của tớ như vậy, giúp cậu liên lạc với Cố thiếu, còn giúp cậu thoát khỏi sự kiểm soát của người làm ở Cẩm Viên!"
Diệp Oản Oản nghe thế thì thở dài, ra vẻ cảm động nói: "Mộng Kỳ, tớ biết, tớ biết cậu vì tớ mà hao tổn nhiều tâm tư, đưa ra chủ ý giả xấu để tớ tránh né Tư Dạ Hàn, cậu cũng vì tớ mà luôn nghĩ cách giúp tớ chạy trốn, cũng là cậu truyền lời cho Cố Việt Trạch hộ tớ..."
Thấy Diệp Oản Oản vẫn ngu ngốc như vậy, con ngươi Trầm Mộng Kỳ xẹt qua một tia trào phúng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ chân thành tha thiết: "Oản Oản, cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ không giúp cậu thì ai giúp đây! Thế nên cậu nghe tớ đi, đừng giận dỗi Cố thiếu nữa, khó khăn lắm mới ra khỏi Cẩm Viên, phải nắm chắc cơ hội đi tìm Cố thiếu. Nếu không cứ tiếp tục như thế này, bao giờ cậu mới có thể đem Cố thiếu về lại bên người!"
Diệp Oản Oản muốn chính miệng Thẩm Mộng Kỳ nói ra mấy lời này để Tư Dạ Hàn nghe được, hiện giờ rất vừa lòng, mặt không đổi sắc mà nhìn lướt qua phía phòng vệ sinh, ngay sau đó mới chậm rì rì nói: "Ai nói tớ muốn đem anh ta về bên cạnh?"
Trầm Mộng Kỳ nghe vậy sửng sốt, nhíu mày: "Cố thiếu rõ ràng là vị hôn phu của cậu, lại bị chị họ của cậu cướp mất đi, đương nhiên cậu phải cướp lại! Chẳng lẽ cậu muốn từ bỏ sao? Không thể như thế này! Thế này chẳng phải là quá tiện nghi cho ả tiện nhân Diệp Y Y kia rồi!"
Diệp Oản Oản cười như không cười mà nhìn bộ dạng nóng nảy gấp gáp của Trầm Mộng Kỳ, khẽ vuốt ve khuôn mặt mình trong gương, buồn bã nói: "Chỉ là một chiếc giày rách tớ không dùng nữa, nhặt về ư? Cần thiết sao? Diệp Y Y nếu cảm thấy cô ta chiếm được tiện nghi, vậy cứ để cho cô ta chiếm đi."