Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Giang Yên Nhiên bất đắc dĩ mở miệng: "Mọi chuyện đã như vậy rồi, sợ rằng cậu có trang điểm cũng vô dụng."
Diệp Oản Oản giật mình, cuối cùng đem đồ trang điểm cất vào trong tủ.
Giấu khuôn mặt lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô không trang điểm mà đi học.
Đầu tiên là dưỡng ẩm khuôn mặt, sau đó đem tất cả quần áo kì quái bỏ sang một bên.
Tiếp đó, cô kéo một chiếc hòm bị phủ đầy bụi ở góc dưới cùng, lấy những bộ váy xinh đẹp cô thích nhất lên.
Diệp Oản Oản chải mái tóc dài của mình, tùy ý chọn một cái kẹp cài lên tóc, mặc một bộ váy liền thân màu mận chín.
Bộ váy này được thiết kế theo kiểu trễ vai, có một con bướm bằng lụa trên tay áo, độ xòe của vạt váy tựa như một đóa hoa nở rộ vậy.
Trang phục được cắt may tỉ mỉ làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh, bộ váy nhẹ nhàng xinh đẹp mặc vào càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết của cô.
Nhìn bản thân trong gương, Diệp Oản Oản có hơi hoảng hốt.
Loading...
Đây là bộ váy Diệp Mộ Phàm tặng mình trong sinh nhật hai năm trước.
Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm đương nhiên không có chỗ chê, cho dù đã hai năm sau, bộ váy này vẫn không hề lỗi thời.
Chỉ tiếc lúc ấy quan hệ của cô đối với mọi người trong gia đình đã vô cùng căng thẳng, không lâu sau đó lại cãi nhau một trận ầm ĩ, cô còn tuyên bố cắt đứt quan hệ cùng ba mẹ, cãi nhau với Diệp Mộ Phàm đến long trời lỡ đất, vì vậy chiếc váy này cô vẫn chưa từng mặc qua.
Diệp Mộ Phàm biết việc cô bị bắt cóc, cũng bởi vì thế nên khi nhìn thấy mình cố chấp với Cố Việt Trạch, anh ấy mới càng thêm phẫn nộ. Huống chi cô còn bị Trầm Mộng Kỳ xúi giục, liền đoạn tuyệt với ba mẹ.
Anh ấy chắc chắn vô cùng oán giận vì có một đứa em gái ngu xuẩn như mình.
Bởi vì cô mà Diệp gia đổi chủ, công sức ba bỏ ra bao lâu nay đều tan thành mây khói, anh ấy cũng mất đi danh hiệu Diệp đại thiếu gia, mất đi tư cách yêu một người.
Mặc dù gia đình bị cô hại thành như vậy, nhưng vẫn sợ cô lo lắng cho nên chưa từng nói cho cô sự thật.
Lúc ấy Diệp Mộ Phàm đã nói rất nhiều lần với cô rằng không thể tin Cố Việt Trạch được, chỉ là cô căn bản không nghe vào.
Kỳ thật, có đôi khi cô cũng không hiểu vì sao mình lại u mê Cố Việt Trạch đến như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì sau khi tỉnh dậy sau trận khủng bố kia, người cô thấy đầu tiên là anh ta sao?
Không thể phủ nhận ở thời điểm cô bị kinh sợ, yếu ớt nhất, Cố Việt Trạch đã cho cô cảm giác dịu dàng và an toàn vô cùng.
Nếu là cô ở kiếp trước, lấy trạng thái đó của mình, đột nhiên biết Cố Việt Trạch từ đầu đến cuối chỉ đang lừa gạt mình, sợ rằng cô sẽ bị gục ngã mất.
Diệp Oản Oản thu lại suy nghĩ của bản thân, đẩy cửa ra khỏi phòng vệ sinh.
"Đẹp không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Khi nhìn thấy cô gái đứng trước cửa nhà vệ sinh, trong đầu Giang Yên Nhiên bất giác hiện lên một câu: Băng cơ ngọc cốt, diện tái phù dung. (*)
(*) Băng cơ ngọc cốt, diện tái phù dung: Da như băng, xương như ngọc, xinh đẹp hơn hoa sen.
Trên thế gian này có một số người được ông trời vô cùng sủng ái.
"Đẹp... đẹp lắm." Giang Yên Nhiên ngơ ngác đáp.
Tối hôm qua Diệp Oản Oản chỉ tùy tiện thả tóc, mặc một bộ váy trắng đơn giản đã khiến toàn trường kinh diễm, huống chi lúc cô nghiêm túc sửa sang.
Diệp Oản Oản lên tinh thần: "Chúng ta đi học thôi."
"Ừ."
Vào lúc này, Giang Yên Nhiên đột nhiên đã hiểu được tâm trạng của bạn trai Oản Oản.
Có người bạn gái như thế, sợ rằng không có cách nào yên tâm được.