Editor: Ngạn Tịnh.
Đau lòng như vậy, cô lại nói bình tĩnh đến thế, giống như đang kể lại chuyện cũ của người khác.
"Mãi cho đến sau đó tôi vẫn không tin, Tần Nghiêu của tôi, đi rồi..."
Tần Nghiêu của tôi--- Thời gian qua đi bốn năm, bốn chữ ngắn ngủi, lại khiến Tần Nghiêu đau đớn xé lòng.
"Bọn họ đều nói, khi đó bởi vì tôi quá quất quýt lấy anh, nhìn tôi đáng thương cho nên mới chịu làm bạn trai tôi."
"Bọn họ còn nói, thật ra ngay từ đầu anh vẫn luôn yêu thích Tiểu Nhu, anh chẳng qua không đành lòng từ chối tôi, mà sau này, anh lại bắt đầu không đành lòng từ chối Tiểu Nhu, bởi vì cô ta xinh đẹp hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, ưu tú hơn tôi, thậm chí đến cả đáng thương, tôi cũng không sánh bằng cô ta, đến cuối cùng, ngay cả sự đồng cảm của anh cũng mất rồi..."
"Ừ, Tần Nghiêu của tôi vẫn luôn dịu dàng như vậy, chưa bao giờ nhẫn tâm tổn thương bất kỳ ai..." Cô an tĩnh gối đầu lên cánh tay mình, như một đứa bé lạc đường nỉ non.
Không phải vậy, không giống như những gì bọn họ nói! Tất cả đều không đúng.
Nhưng là, đã đến mức này, bây giờ ngay cả cơ hội giải thích với cô hắn cũng không có.
"Tần Nghiêu, anh vẫn luôn nói với tôi biết phải kiên cường..."
Loading...
"Nhưng là, sau khi anh đi tôi mới hiểu được, thật ra thì, có lúc kiên cường cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì."
"Bởi vì, có những người sẽ cho rằng bạn kiên cường, cho nên có bị tổn thương cũng chẳng sao cả, vì vậy sẽ một lần lại một lần tổn thương bạn. Mà những người thoạt nhìn yếu ớt mỏng manh kia, là không thể tổn thương."
"Bởi vì bọn họ mỏng manh như thế, mấy người không nỡ tổn thương..."
"Nếu như nhất định phải có người chịu tổn thương, vậy người kiên cường nhất định là kẻ hy sinh đó..."
Từng chữ từng chữ, vào tai Tần Nghiêu lại như đao cắt thẳng qua trái tim.
Nếu như tất cả đều là cô đang trừng phạt hắn, vậy, cô làm được rồi.
"Tại sao... Tại sao không nói cho anh? Anh chẳng hay biết gì..." Tần Nghiêu đau khổ vùi đầu.
"Biết thì làm sao?" Cung Tiểu Kiều chuyển động ly rượu, "Trước đừng bảo bốn năm nay tôi hoàn toàn không liên lạc được với anh, anh càng chưa từng chủ động liên lạc với tôi. Nếu như tôi nói cho anh biết, anh sẽ rời đi Cố Tiểu Nhu, trở lại bên cạnh tôi sao?"
"Anh..."
"Ha, lại lùi thêm một bước nữa để nói, coi như anh trở về rồi, anh nghĩ rằng tôi sẽ còn có thể muốn anh sao?"
Màu máu trên mặt Tần Nghiêu mất hết, cô vĩnh viễn luôn rõ ràng cho hắn hiểu rõ như vậy.
Hắn không oán, tất cả đều là hắn tự tìm.
"A... Thật là đau..." Cung Tiểu Kiều đột nhiên khó chịu nhăn đầu lông mày.
"Thế nào? Khó chịu ở chỗ nào!" Tần Nghiêu vội vàng khẩn trương hỏi.
"Nhức đầu..."
"Đừng uống nữa! Buông xuống, ngoan nào..." Tần Nghiêu nửa giật nửa dỗ lấy ly rượu từ trong tay cô ra, sau đó lại giúp cô xoa bóp huyệt thái dương hai bên.
Ánh mắt miết đến một bóng người màu trắng đang chạy đến gần, khóe miệng Cung Tiểu Kiều nhẹ cong lên, không an phận kéo hai cánh tay hắn xuống, đặt ở bên hông của mình, "Tần Tiểu Nghiêu, anh ôm em một cái có được hay không?"
"Được." Hắn kinh ngạc ngẩn người một chút, lại không chút do dự đồng ý.
Cho dù hiện tại cô muốn hắn đi chết, hắn cũng tuyệt đối sẽ không từ chối.
Hắn như cô mong muốn, cô hài lòng, ngửa đầu lên hiện gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới mũ choàng màu đen, "Tần Tiểu Nghiêu, hôn nhẹ em một cái có được hay không?"
"..."