Editor: Ngạn Tịnh.
Một đêm này, Cung Tiểu Kiều không chỉ phải tiếp đãi tân khách, còn phải thỉnh thoảng đi Cosplay, bận rộn như con quay.
Cho dù là nam hay nữ đều có thể cos được, học tỷ thật là hiểu được tận dụng tài nguyên.
Vừa mặc bộ cosplay Shiranui Mai màu đỏ kinh điển, một học đệ vội vội vàng vàng chạy tới hậu trường, "Cung học tỷ, Cung học tỷ, bên ngoài có người tìm chị! A----"
Tiểu học đệ đột nhiên che mũi lại, "Shiranui Mai... Nữ thần trong lòng tôi... Học tỷ, chị mặc bộ quần áo này, thật... Thật thích hợp..."
"Tất nhiên rồi, có mấy ai có thể mặc ra hiệu quả mãnh liệt như vậy đâu!" Học tỷ chẳng có gì bất ngờ liếc mắt nhìn tiểu học đệ, đã sớm biết cho Tiểu Kiều mặc vào bộ này sẽ cho ra loại hiệu quả tuyệt vời này mà!
Ccung Tiểu Kiều thẫn thờ ngẩng đầu, "Học tỷ, tại sao em cảm thấy quần áo chị cho em mặc, vải vóc cái sau càng ít hơn cái trước thế này..."
"Ô ha ha, ảo giác ảo giác á! Được rồi! Cái này cho em! Đây không phải là rất nhiều vải vóc sao!"
"Cái quạt rách nát này có thể che cái gì?" Cung Tiểu Kiều hất bàn.
"Cậu, mới vừa nói ai tìm tôi?"
Loading...
Tiểu học đệ nhìn chằm chằm cô đã mất năng lực nói chuyện.
Cung Tiểu Kiều không nói gì vượt qua cậu ta chạy ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa Cung Tiểu Kiều laoaj tức phản xạ có điều kiện xoay người rời đi.
Đi mấy bước cô lại đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại xoay người lại.
"Anh... Trong ngực anh đang ôm thứ gì..."
Lúc đó, trong ngực của Cố Hành Taham đang ôm lấy một sinh vật không rõ đang y y nha nha.
Lý do không cách nào xác nhận được giống loài, là bởi vì nó xuất hiện ở trong ngực Cố Hành Thâm.
"Vừa rồi có một cô gái lén lút đưa cho anh." Mặt Cố Hành Thâm vẫn không chút thay đổi này trả lời.
Cung Tiểu Kiều nổ tung, "Mẹ nó chứ! Anh nói chuyện có thể đừng chọc cười như vậy có được không? Người ta nhét cho anh? Một đứa bé sơ sinh sống sờ sờ, anh cho là nhét truyền đơn hay sao hả?"
"..."
"Cố Hành Thâm, anh thật là rất biết cách gây phiền toái cho người khác!"
"Anh chẳng qua là đứng ở chỗ này chờ em." Cố Hành Thâm vô tội nhìn cô.
Hai người ngồi xuống ghế dài dưới tàng cây bên cạnh.
"Làm sao bây giờ?" Cố Hành Thâm ôm lấy bé con hỏi.
Cung Tiểu Kiều cơ hồ nôn đến hộc ra máu, "Bây giờ mới biết hỏi làm sao bây giờ! Lúc trước khi nhận nó sao anh không hỏi phải làm thế nào?"
"Nhét nhanh quá, không phản ứng kịp. Em nhỏ tiếng một chút đi, hù đến nó."
"Tôi..." Cơn giận của Cung Tiểu Kiều nghẹn ở cổ họng, "Tính toán gì nữa, ngồi ở nơi này, chờ mẹ nó trở lại!"
"Có phải anh lại gây thêm phiền toái cho em rồi hay không?" Cố Hành Thâm bất an nhìn cô.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, Cung Tiểu Kiều không giận nổi, lầu bầu, "Ngược lại cũng không phải chuyện liên quan tới tôi. Lại nói, Cố Hành Thâm, tư thế ôm trẻ con của anh cũng thật là chuyên nghiệp!"
"Ừ, khi em còn bé anh cũng ôm em như vậy đấy."
"..."
Thằng nhóc này dáng dấp trắng trẻo mũm mĩm, một đôi mắt đen nhanh quay tròn chuyển động, sau đó cố định hình ảnh ở trên người Cung Tiểu Kiều, cực kỳ hiếu kỳ quơ tay nhỏ về phía cô, uốn éo người, dường như muốn cô ôm.
Cung Tiểu Kiều bóp bóp tay nhỏ bé của nó, "Ha, anh nhìn xem, nó dường như rất thích tôi á! Cho tôi ôm một cái!"
Cố Hành Thâm cầu mà không được lập tức đưa nhóc con cho cô ôm.
Bé con vừa được chuyển sang ngực cô liền dùng tay nhỏ đầy thịt kéo kéo áo quần trước ngực cô, miệng cực kỳ gấp gáp cọ cọ nơi chỗ ấy.
Trên trán Cung Tiểu Kiều chảy xuống ba vạch đen, ngẩng đầu nhìn Cố Hành Thâm, "... Nhóc con này là bé trai hay gái? Sao lại háo sắc như vậy chứ!"
Cố Hành Thâm nghiêng đầu đi không nhìn cổ áo đang bị kéo của cô, "Khụ khụ, anh nghĩ nó là đói..."
"Đói... Đói?"
Có lầm hay không chứ! Này! Cô không có sữa đâu!!!
Cố Hành Thâm nghiêng đầu than thở, tại sao mỗi lần tìm cô muốn nói tốt mọi chuyện với cô lại luôn gặp phải loại tình trạng không thể tưởng tượng nổi đột nhiên xảy ra thế này chứ!
Chỉ là, nếu như không phải là vì hiếu kỳ bé con cô mới vòng trở lại, cô dường như cũng không muốn gặp anh.