Editor: Ngạn Tịnh.
Cung Tiểu Kiều có chút đau đầu.
Anh đâu chỉ không thể gặp người!
Người này chẳng lẽ không biết bản thân thật sự rất bắt mắt sao?
Mỗi lần xuất hiện cùng anh đều bị người quấn quýt hỏi đông hỏi tây! Cô chỉ là sợ phiền toái sợ giải thích mà thôi!
Cái gương mặt ủy khuất, bi thương kia của anh là chuyện gì xảy ra?
Dường như mỗi lần người bị hại đều là cô mới đúng!
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều trầm mặc không nói lời nào.
Đứng một lúc lâu, Cung Tiểu Kiều cảm thấy cảm giác từ phía dưới ngày càng mãnh liệt, khó chịu cực kỳ, liền hất tay anh ra, tuỳ tiện tìm một chiếc ghế đá muốn ngồi xuống.
"Đừng ngồi, trên ghế lạnh!"
Loading...
Cung Tiểu Kiều vẫn ngồi xuống, "Không có việc gì thì tôi trở về..."
Cố Hành Thâm bế cô lên, sau đó bản thân ngồi lên ghế rồi mới đặt Cung Tiểu Kiều lên đùi mình.
Cung Tiểu Kiều sửng sốt, giãy giụa muốn xuống, lại không dám làm ra động tác quá lớn, "Cố Hành Thâm anh làm gì vậy?"
"Ngồi yên, chúng ta nói chuyện"
"Dù thế nào cũng muốn nói trong hôm nay?"
"Ừm"
"Vậy anh thả tôi xuống trước"
"Lúc lạnh thì cứ chui vào trong lòng anh, còn lúc giận dỗi thì ngay cả chạm cũng không cho anh chạm, thật quá đáng..." Cố Hành Thâm học ngữ khí của Cung Tiểu Kiều, nói giống như đúc.
Khoé miệng Cung Tiểu Kiều co rút, xem như anh lợi hại.
Thấy Cố Hành Thâm muốn lấy khăn quàng cổ che mặt mình ra, Cung Tiểu Kiều vội vàng bảo vệ, "Làm gì vậy?"
"Nhìn em"
"Có cái gì đẹp mắt! Anh muốn gặp người, vậy đổi lại để tôi không bị người thấy là được rồi chứ gì!"
"Thật đúng là trẻ con" Cố Hành Thâm thở dài, cởi áo khoác khoá cả người cô vào trong lòng, sau đó một bàn tay lần vào trong quần áo cô đến trước bụng, tất cả đều làm rất tự nhiên.
Đối đãi với Cố Hành Thâm cũng giống như bị cưỡng gian, cự tuyệt không được thì hưởng thụ đi!
"Còn tức giận chuyện lúc sáng sao?"
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Cung Tiểu Kiều liền thay đổi sắc mặt.
"Em chủ động đến tìm anh, anh rất vui. Chỉ là lúc ấy anh thật sự bận, đừng tức giận được không?" Cố Hành Thâm nhét một túi đồ ăn vặt lớn vào trong lòng Cung Tiểu Kiều.
Cung Tiểu Kiều không nói lời nào, chỉ yên lặng xé một túi snack, kéo khăn quàng cổ xuống, bắt đầu ăn.
"Tịnh Bình nói em chưa ăn cơm, anh đã làm cơm, còn nấu một chén canh đường đỏ ngải diệp, trở về ăn?"
Cung Tiểu Kiều sờ sờ bụng rỗng tuếch.
Muốn bắt được tâm của một người phải bắt được dạ dày của người đó, Cung Tiểu Kiều cảm thấy những lời này là chân lý.
Có lẽ cô có thể để mất tâm, nhưng nhất định không thể để thức ăn dụ hoặc...
Cung Tiểu Kiều tự mình làm một trận đấu tranh tâm lý, cách đó không xa lại mơ hồ truyền đến thanh âm không hài hoà, tiếng rên rỉ nho nhỏ và tiếng quần áo mà sát, tiếng nước miếng giao triền....
Cung Tiểu Kiều đen mặt, đánh bậy đánh bạ thế mà lại kéo Cố Hành Thâm đến rưng cây nhỏ- thánh địa dã chiến yêu đương vụng trộm của đại học A...
"Còn muốn tiếp tục ở nơi này sao?" Tiểu Kiều hỏi, hô hấp của Cố Hành Thâm ngay bên tai.
"Vẫn là không nên quấy rầy người khác thì hơn..."
Cố Hành Thâm cười khẽ.
"Được, vậy để tôi xuống đi"
Trên đường đi.
"Tiểu Kiều"
"Hửm?"
"Mấy ngày nay anh khá bận, có lẽ không rảnh ở cạnh em"
Cung Tiểu Kiều tất nhiên biết anh bận làm gì, nhưng từ miệng anh nghe thấy câu nói dối này, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, "Đừng để ý, hôm nay gọi điện thoại chỉ là trả thù anh bữa trước giỡn tôi thôi!"
"Thật sao..."
Đúng, cô xoa xoa hạt cát vướng trong mắt. Có cừu tất báo, cho dù qua bao lâu cô cũng sẽ không buông tay.
Cố Hành Thâm yêu thương Cố Tiểu Nhu như vậy, cô khó có thể tưởng tượng việc bản thân sắp làm sẽ gây ra hiệu quả thế nào.
Nhưng cô không thể không làm, đã không khống chế được bản thân nữa rồi.
Mấy năm nay cô vẫn luôn làm bộ không thèm để ý, để hận thù thối nát tự do nảy mầm trong lòng, càng ngày càng lớn, cuối cùng khiến bức tường trong lòng cô vỡ nát, tuỳ ý mà hoành hành...