Editor: August.
Trở lại kí túc xá.
Ở trong phòng chỉ có một mình Tịnh Bình.
"Những người khác đâu?".
"Đi phòng tự học rồi." Tịnh Bình đưa ánh mắt tìm tòi nhìn chăm chú Cung Tiểu Kiều.
"Ừm".
"Nghe anh mình nói cậu lại gây hoạ rồi?"
Cung Tiểu Kiều đặt mông ngồi xuống mép giường, cởi giày cao gót " Tớ không có! Gây hoạ là Đường Dự nhà cậu đó có được không?"
"Cậu còn nói! Đường Dự gây chuyện còn chưa tính, sao cậu cũng hùa theo anh ấy chứ! "
"Tớ đây không phải vì cậu sao. Đầu năm nay tìm một người yêu đối với bản thân toàn tâm toàn ý không dễ dàng, tuy rằng Đường Dự nhìn có hơi ngu ngu, nhưng mẹ anh ta rất tốt, dễ thân thiết, nếu về sau cậu gả qua khẳng định sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu "".
Loading...
Tịnh Bình liếc trắng mắt cô nàng một cái "Không cần lo lắng, Đường Dự với mình không có khả năng đâu"".
"Hôm nay, trên đường đi đến chỗ cậu, quanh Cố Hành Thâm toàn là khí lạnh nhìn rất ghê, cậu không thấy được khuôn mặt của Hàn Niệm lúc đó, chậc chậc... Khi ấy mình nghĩ vị nào tai to mặt lớn đến vậy, để Cố Hành Thâm phải tự mình tiếp đón. Hờ hờ, quả nhiên là cậu. "
"Hey, chuyện này không liên quan đến tớ nha! Tớ còn đang nghĩ Cố Hành Thâm làm sao biết được mình cùng Đường Dự ở chỗ kia ".
"Cố Hành Thâm nhà cậu xem trọng cậu như vậy, có chuyện gì có thể giấu diếm được anh ấy ".
"Cái gì nhà tớ hả? "Cung Tiểu Kiều đối với từ có tính sở hữu như vậy thấy không vui.
" Lại nói tiếp, thái độ của Cố Hành Thâm với cậu rất thần kì. Có đôi khi tớ cũng hoài nghi rằng anh ta trong lòng yêu thầm cậu nhưng khó nói ra. "
Cung Tiểu Kiều nghe xong, xém nữa bị sặc nước miếng bản thân chết "Suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?! Tớ luôn luôn đem Cố Hành Thâm thành người cha tớ tôn kính đó"
Tịnh Bình im lặng, trên đầu hắc tuyến, sao đột nhiên cảm thấy Cố Hành Thâm mẹ nó thật đáng thương.
"Đúng rồi, tiểu Tịnh, thứ tư này cậu có rảnh không? " Cung Tiểu Kiều mặt mày hưng phấn hỏi.
" Thứ tư!? " Sắc mặt Tịnh Bình hiện lên một tia khác thường.
" Đúng vậy! Cố Hành Thâm cho tớ mấy vé xem biểu diễn hội truơng kim mộc kiên/lân. "
"Thứ tư tớ có chút việc "Tịnh Bình ngập ngừng nói.
" Chuyện gì cơ?! Đi với tớ nha! Thật vất vả mới kéo Cố Hành Thâm đi cùng, vị trí tốt lắm đó! ""
Tịnh Bình vỗ mạnh cái ót Cung Tiểu Kiều một chút, "Đừng làm phiền lão nương ôn tập, nếu tiếp tục dụ dỗ tớ, tốt nghiệp cậu đừng có trông cậy nữa. "
"Hu hu... Tiểu Tịnh thật hung dữ... Được rồi, cứ như vậy... Cậu tiếp tục ôn tập đi, tớ sẽ đi một mình. "
"Tiểu Kiều, tớ hỏi cậu chuyện này. " Tịnh Bình bỗng nhiên nghiêm túc nhìn cô.
"Chuyện gì? "Cung Tiểu Kiều xoa xoa đầu.
"Có phải cậu chưa quên được Tần Nghiêu? "
Cung Tiểu Kiều sửng sốt, vấn đề này, hình như không lâu trước đó Cố Hành Thâm vừa hỏi cô.
Sau một lúc lâu, ngay khi Tịnh Bình nghĩ Cung Tiểu Kiều sẽ không trả lời thì —
"Vì sao phải quên? Tớ chưa từng nghĩ phải quên anh ấy "
Tịnh Bình nghe vậy, khuôn mặt khẩn trương " Cậu còn chưa hết hi vọng với anh ta sao? Tiểu Kiều, đừng nghĩ nữa, cậu biết rõ... "
"Tịnh Bình, Tịnh Bình! Bình tĩnh một chút đi! Cậu đừng có suy nghĩ sâu xa như vậy. Ý tớ muốn nói, là mối tình đầu thôi, khó tránh khỏi khắc cốt minh tâm, việc này tớ coi như kinh nghiệm nhân sinh quý giá, nhớ kĩ là được rồi. "
" Cậu nghĩ như vậy thật sao? " Nhìn bộ dạng cô nàng nói chuyện lạnh nhạt, không để ý, Tịnh Bình ngược lại cảm thấy ghê ghê.
...........
Không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy mọi người xung quanh có chút kì quái [lạ].
Lúc Cung Tiểu Kiều sắp đi ngủ nhận được điện thoại của Đường Dự, mới biết được, tất cả đều có nguyên nhân.
"Hôm nay cảm ơn em đã hỗ trợ, để báo đáp, anh quyết định sẽ liều chết nói ra một chuyện" Đường Dự làm ra vẻ nghiêm trang nói.
Cung Tiểu Kiều cười khẽ "Chuyện gì vậy? ".
"Tiểu Nhu và Tần Nghiêu sắp trở về. "
"... "
Ngày mai đến sân bay. "
"... "
"Nghe nói là trở về để làm lễ đính hôn, diễn ra ở ba ngày sau. "
"... "
Thảo nào Cố Hành Thâm lại hỏi mình vấn đề này, Tịnh Bình cũng hỏi vấn đề y chang như vậy.
Rõ ràng Cố Hành Thâm chán ghét kim mộc liên/lân cô thích, lại cho cô vé xem biểu diễn, Tịnh Bình ngày đó lại không thể đi chơi với cô.
"Hình như lão đại phong tỏa tin tức xung quanh em, rồi cố gắng lừa em, đại khái là sợ em đau lòng. "
"Hửm? Vậy còn anh! Tại sao anh lại nói cho em biết? Không sợ em đau lòng à. "
"Thật ra, anh không đồng ý với cách thực hiện của lão đại! Anh.. Anh cảm thấy nếu không nói cho em, em sẽ càng đau lòng hơn. Dù sao, bị lừa cũng chẳng phải chuyện thoải mái, mặc kệ là vì lí do gì."Nghĩ nghĩ, Đường Dự nhức đầu, có chút khó xử nói.
"Vậy sao.... ". Ý nghĩ của Đường Dự rất đơn thuần, nhưng lại đúng với tâm tình của cô.
Mọi người đều cảm thấy gạt cô là tốt cho cô, nhưng bọn họ không biết, toàn thế giới đều biết nói, chỉ có bản thân người bị lừa chẳng biết gì cả thì bi ai ra sao..
"Tiểu Kiều, có phải em còn nhớ Tần Nghiêu không? "
Cung Tiểu Kiều cười khổ, nói " Hay là mỗi người đều tới hỏi em có còn nhớ Đại Minh bên hồ Tần Nghiêu đi. "