“Đây… đây thực sự là Điền Nhi sao?” Kim Ngũ Gia bỗng nhiên quay người, thấp giọng hỏi gia chủ Kim gia.
“Lão ngũ, đến lúc này rồi làm sao ta có thể còn nói giỡn với ngươi chứ. Mấy hài tử này đều tận mắt chứng kiến Điền nhi mất mạng.” Gia chủ Kim gia chậm rãi nói.
Sau khi nghe gia chủ Kim gia trả lời như vậy, sắc mặt Kim Ngũ Gia hoàn toàn biến thành trắng bệch không chút huyết sắc, y xoay người một cái giơ chân lên quét qua mặt đất.
“Phốc” một tiếng.
Lúc này tấm vải trắng bị cuồng phong thổi bay lên để lộ ra thi thể Kim Điền bên trong nhìn giống như là lệ quỷ vậy, Kim Ti Giáp vốn mặc trên người thì nay đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Điền nhi!”
Kim Ngũ Gia vừa thấy gương mặt xanh đen giống như đầu heo của Kim Điền cùng miệng vết thương trên yết hầu đã biến thành một nhúm huyết nhục mơ hồ, y nắm chặt hai tay gầm nhẹ một tiếng.
“Lão ngũ, đệ đừng vội đau lòng, sự tình cụ thể thế nào huynh đã thông qua mấy hài tử kia mà nhất thanh nhị sở (*) rồi. Kim Võ, ngươi mau nói lại tường tận sự việc đã xảy ra cho ngũ thúc của ngươi nghe qua một lần.” Gia chủ Kim gia thở dài một hơi, sau đó quay sang phân phó cho thiếu niên thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Kim Điền một chút đang đứng đó.
* nhất thanh nhị sở: hiểu rõ như tận mắt trông thấy
“Vâng thưa đại bá. Ngũ thúc, chuyện đã xảy ra là như thế này, buổi sáng hôm nay Điền đệ có hẹn chúng ta đi săn ở ngoại thành…” Tên đệ tử Kim gia kia mặc dù trong lòng cực kỳ thấp thỏm bất an, nhưng khi đối mặt với sự phân phó của gia chủ Kim gia và ánh mắt lạnh như băng của Kim Ngũ Gia, vẫn đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại rõ ràng đầu đuôi một lần.
Loading...
Kim Ngũ Gia nghe lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, sắc mặt thẫn thờ, nhưng khi nghe chuyện Kim Điền trộm lấy một cái Phong Hỏa Đồng đem ra ngoài thì thần sắc y mới thoáng có chút biến hóa.
“Lão đại, đệ đã nghe rõ rồi, huynh định xử lý việc này thế nào?” Kim Ngũ Gia thở sâu một hơi, sau đó lạnh lùng hỏi.
“Việc này có lẽ khá phiền toái. Phải biết rằng đứa nhỏ Điền nhi này chính là người động thủ trước, mặt khác hắn còn trộm Phong Hỏa Đồng của bổn tộc…” Gia chủ Kim gia nhíu mày một cái, chậm rãi nói.
“Đệ mặc kệ khi còn sống Điền nhi đã làm gì sai, đệ chỉ biết bây giờ kẻ mất mạng chính là đứa con độc nhất của đệ, chính là cháu ruột của huynh! Đệ nhất định phải phanh thây xé xác tên Mục tiểu tử này để tế lễ hài tử đáng thương của đệ. Nếu huynh không chịu đáp ứng báo thù cho hài tử của đệ thì đừng trách ta trở mặt không nhận người đại ca như ngươi!” Kim Ngũ Gia nghiêm mặt nhìn gia chủ Kim gia nói.
“Lão ngũ, ngươi điên rồi sao, ngươi nói chuyện với đại ca ngươi như vậy hay sao?”
“Ngũ ca, chúng ta biết bây giờ ngươi rất đau lòng, nhưng Kim gia chúng ta là thế gia đại tộc, không thể đánh mất quy củ được.”
Mấy tên chủ sự Kim gia đang đứng bên cạnh thấy thế liền nhao nhao tiến lên mở miệng khuyên can.
“Hừ, các ngươi nói có vẻ dễ dàng như thế, bởi vì người bị chết không phải là nhi tử của các ngươi. Ta biết rõ, các ngươi kiêng kị việc tên tiện chủng Thạch Mục kia là nhi tử trên danh nghĩa của Thất muội. Nhưng ta cũng mặc kệ, nếu Kim gia không chịu báo thù cho con ta thì ta sẽ tự mình động thủ.” Kim Ngũ Gia trừng mắt nhìn những người khác, bộ dáng bất cứ giá nào cũng phải trả thù cho con hắn.
Gia chủ Kim gia thấy Kim Ngũ Gia la lối om sòm như vậy thì sắc mặt liền trầm xuống muốn mở miệng nói thêm gì đó.
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên một âm thanh già nua bỗng vang lên trong đại sảnh:
“Thế nào, tiểu ngũ. Nếu ta không cho ngươi báo thù thì có phải ngươi cũng định sẽ không nhận phụ thân ta đây sao.”
“Phụ thân.”
“Tổ phụ.”
“Lão tổ.”
Mọi người trong đại sảnh nghe được thanh âm này thì sắc mặt liền đại biến, tất cả liền nhao nhao quỳ lạy trên mặt đất.
Thanh âm già nua này đúng là Kim gia Trấn Hải Thần Châm, lão là lão tổ Kim gia có cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn.
Sắc mặt của Kim Ngũ Gia cũng trở lên sợ hãi cuống quít trả lời:
“Phụ thân, hài nhi làm sao dám có ý nghĩ ngỗ nghịch như thế. Chẳng qua Điền nhi chết thảm quá, con thân là cha nó, nếu không thay nó báo thù thì làm sao con còn có mặt mũi nào ở lại Kim gia nữa. Các thế gia khác trong Phong Thành chỉ sợ cũng lấy việc này ra để chế nhạo Kim gia.”
“Hừ, đứa nhỏ Kim Điền lần này bị họa bất ngờ, kỳ thật nguyên nhân phân nửa là từ nhà ngươi mà ra. Nếu không phải ngươi quá mức nuông chiều hắn như thế thì làm sao dẫn đến tai họa ngày hôm nay, thậm chí còn làm nó mất mạng nữa.” Thanh âm già nua hừ lạnh một tiếng, không giận mà uy.
“Hài nhi biết sai rồi, nhưng mong phụ thân có thể thành toàn cho con, để cho con có thể đi báo thù rửa hận, sau đó con xin được nhận lấy trách phạt, tuyệt không phàn nàn lời nào.”Kim Ngũ Gia phanh một cái quỳ xuống dập đầu hai cái, trên trán bầm tím một mảng, khàn giọng nói.
“Hắc hắc, nếu ngươi đã biết tỉnh ngộ như thế thì vẫn còn không quá trễ. Giống như lúc trước ngươi đã nói, đứa nhỏ Kim Điền này dù sao cũng là đệ tử dòng chính của Kim gia, nếu thờ ơ để cho kẻ khác sát hại nó thì chỉ sợ các thế gia khác trong Phong Thành sẽ xem nhẹ Kim gia chúng ta vài phần. Lão đại, ngươi hãy phái ít nhân thủ đi cùng lão ngũ một chuyến, để cho tên Thạch Mục này từ nay về sau biến mất. Về phần thất nha đầu thì ta sẽ nghiêm lệnh cấm nó không được rời khỏi Phong thành nửa bước.” Lão tổ Kim gia trầm mặc một lúc lâu, sau đó cười hắc hắc một tiếng quyết định.
“Vâng.”
Gia chủ Kim gia không lưỡng lự vội vàng trả lời một tiếng.
Thanh âm của lão tổ Kim gia không tiếp tục nữa.
Những người khác lần lượt từ trên mặt đất đứng dậy.
“Nếu phụ thân đã tự mình ra lệnh, ngũ đệ, ngươi muốn ai đi theo thì cứ việc nói.” Gia chủ Kim gia suy nghĩ một lát sau đó ôn hòa hỏi ngũ gia.
“Đại ca, những người khác thì ta không cần, ta chỉ cần mấy con huyết khuyển am hiểu truy tung và mấy con bích đầu ưng.” Kim Ngũ Gia không cần lựa chọn liền nói ra.
“Cũng tốt, để đối phó với một tên Võ Đồ chính xác không cần phái ra Hậu Thiên võ giả làm gì. Ta sẽ đem hai con khuyển và ưng cho ngươi mượn dùng một lát.” Gia chủ Kim gia gật đầu, đáp ứng.
“Thật tốt quá, tên tặc tử Thạch Mục này nhiều lắm mới trốn đi có nửa ngày, ta sẽ lập tức xuất phát, tranh thủ trong vòng hai ba ngày sẽ lấy được mạng chó của hắn.” Kim Ngũ Gia nghe vậy đại hỉ, mặt mũi dữ tợn nói.
Cùng lúc đó, trên một quan đạo cách Phong Thành chừng hơn mười dặm, Thạch Mục đang vội vàng điều khiển hai con tuấn mã kéo theo cỗ xe ngựa màu xám cùng bụi mù chạy như điên về phía xa.
Bên hông hắn đeo thanh Nhật Nguyệt Nhận, lưng đeo trường cung khổng lồ màu tím và một túi da chứa những mũi tên có gắn lông vũ, sắc mặt có vẻ hơi sốt ruột.
“Thạch đại ca, thực ra huynh không cần phải mang muội theo như vậy, nếu chỉ có một mình huynh có lẽ sẽ đào thoát dễ hơn.” Trong xe bỗng truyền ra thanh âm cực kỳ dễ nghe của thiếu nữ, tiếp theo cửa màn kéo lên để lộ ra khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Chung Tú.
“Không phải nguy hiểm đi. Nếu ta đệ muội ở lại một mình ở Phong Thành thì không phải là Ngô gia gây bất lợi với muội, nếu như Kim gia không đuổi kịp ta thì có lẽ sẽ trút giận lên người muội đó.” Thạch Mục cũng không quay đầu lại, trầm giọng trả lời.
“Vậy thì cũng có thể thả muội xuống giữa đường, muội có thể tự tìm một chỗ để trốn cũng được.” Chung Tú suy nghĩ một chút rồi yếu ớt nói.
“Vậy thì muội quá coi thường thế lực của Kim gia rồi, chỉ cần vẫn còn ở lại trong cảnh nội Tuyền Châu thì muội sẽ không có chỗ để ẩn trốn. Nếu như ta thực sự làm như vậy thì cũng phải để ta mang muội trốn khỏi Tuyền Châu đã.” Thạch Mục cười khổ một tiếng trả lời.
“Điều này cũng đúng, bất quá Thạch đại ca đã có kế hoạch gì chưa, nếu như chúng ta vẫn cứ tiếp tục chạy trên quan đạo này thì chỉ sợ người của Kim gia đuổi kịp là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Chung Tú khẽ thở dài một cái rồi nói.