Mấy ngày sau, vùng đất của Man tộc ở Lam Hải tinh, trong sơn cốc phía sau núi Bạch Mã.
Phong cảnh núi Bạch Mã một ngày vãng tích, trước ngày dị động, Man tộc Thánh điện phái người tới đây tra xét một phen, không có phát hiện gì, liền nhanh chóng ly khai.
Bầu trời sau sơn cốc dao động một trận, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, chính là Thạch Mục.
Hắn đứng giữa không trung, nhìn núi xanh tươi trước mắt, gương mặt tươi cười như trút được gánh nặng.
Mặc dù chỉ là ly khai mấy ngày, nhưng trong lúc nhiều lần sinh tử, dường như ly khai rất lâu vậy.
Thạch Mục đứng giữa không trung một hồi, thân hình hóa thành một đạo hoàng mang, bay về hướng bán đảo Đông Châu.
Hắn không che giấu khí tức của mình, mới đi được nửa đường, hai đạo độn quang một vàng, một trắng ở đối diện bay vụt đến.
Thạch Mục dừng thân hình, mỉm cười nhìn hai đạo độn quang trước mắt.
Hai đạo độn quang vàng, trắng rơi xuống trước người hắn, hiện ra thân ảnh của Chung Tú và Tây Môn Tuyết.
- Tú nhi, Tuyết Nhi, ta đã trở về rồi
Loading...
Thạch Mục nhìn hai nữ, vươn cánh tay ra.
Hai nữ mắt rơi nước mắt, sau đó nhào vào trong ngực Thạch Mục.
Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt lại 300 năm vội vã đi qua.
Trên một tiểu đảo vòng tròn ba vạn dặm nhập vào biển Lam Hải tinh Đông Hải, bầu trời chung quanh hòn đảo bao phủ một tầng duyên sắc u ám, phạm vi chung quanh chừng mấy ngàn dặm, trong đó mơ hồ có ánh sáng không ngừng thoáng hiện.
Trung bộ hòn đảo vòng tròn, trên một khối đá ngầm màu đen cự đại, một nam ba nữ đang đứng, trong đó một nữ mặc quần lụa mỏng màu xanh, hai hàng lông mày khẩn túc thanh tú xinh đẹp, nói với nam nhân bên cạnh:
- Phu quân, phi thăng Thiên kiếp không phải chuyện đùa, ngàn vạn để ý.
Người nói chính là Chung Tú, bên cạnh nam nhân to lớn, dĩ nhiên chính là Thạch Mục, bên cạnh là Tây Môn Tuyết, Kim Tiểu Thoa đứng hơi cách xa.
Trên người mọi người linh quang mơ hồ, hiển nhiên 300 năm trôi qua, tu vi đều có tiến bộ không nhỏ.
Tây Môn Tuyết bất ngờ đã đạt đến tu vi Thần cảnh hậu kỳ, Chung Tú và Kim Tiểu Thoa đều có thực lực Thần cảnh trung kỳ.
300 năm ít ỏi mà có tiến bộ lớn như vậy, quả thực không thể tin nổi, cũng không biết Thạch Mục dùng thủ đoạn gì.
- Tú nhi, không cần lo lắng, thân mình Chân tiên ta đã viên mãn, còn có chuẩn bị rất nhiều những cái khác, độ quá Thiên kiếp vẫn nắm chắc đấy.
Ánh mắt Thạch Mục nhu hòa, sau đó tầm mắt lại đáp xuống Tây Môn Tuyết, nói.
- Với thực lực của phu quân, độ quá Thiên kiếp mười phần chắc chín. Phu quân yên tâm, chúng ta cũng sẽ nỗ lực tu luyện, tranh thủ một ngày kia có thể phi thăng thượng giới, cùng phu quân đoàn tụ, vĩnh viễn không chia cách.
Tây Môn Tuyết môi đỏ mọng, ôn nhu nói.
Thạch Mục thấy thái độ hai người như vậy, vòng cánh tay ôm hai nàng vào trong ngực, mũi thở nhích động, ngửi mùi thơm trên cơ thể của hai người.
Bóng dáng ba người trên mặt đất, đã hòa làm một thể, không thể cách xa.
Ầm ầm, một tiếng vang thật lớn.
Tiếng sấm rền thứ nhất trên bầu trời, ôn tồn cắt ngang ba người, Tây Môn Tuyết và Chung Tú, tựa đầu trong ngực Thạch Mục, một trước một sau ngẩng lên, ngửa đầu nhìn Thạch Mục, miệng đồng thanh nói:
- Đi thôi.
Thạch Mục đứng thẳng người, hơi phất tay, hai bóng dáng một lam một đỏ từ trên người hắn bay lắc mạnh phóng ra, đáp xuống bên cạnh ba người Chung Tú.
- Thái Nhi, Thủy Linh Tử, trước khi ta Độ Kiếp thành công, hai người các ngươi liền hộ pháp cho ta.
Thạch Mục nói với bọn họ.
- Thạch Đầu, ngươi cứ yên tâm đi, có ta ở đây, bảo đảm sẽ không có sai lầm.
Thái Nhi vung cánh lên, vỗ ngực bảo đảm.
Thủy Linh Tử bên cạnh tuy vẻ mặt khinh bỉ, cũng không hai lời, lúc này nói:
- Yên tâm đi, hết thảy giao cho ta.
Tu vi Thủy Linh Tử bất ngờ cũng đạt tới Thần cảnh hậu kỳ, hơn nữa Thần cảnh hậu kỳ dường như tu luyện đến cảnh giới cực cao, mơ hồ đạt đến cảnh giới thân mình bắt đầu ngưng luyện Chân tiên.
Cùng so sánh, Thái Nhi kém cỏi hơn rất nhiều, vẫn là cảnh giới Thần cảnh trung kỳ, nhưng nhìn khí tức dao động, cũng có tiến bộ không ít.
Thạch Mục phóng thân hình lên cao, đứng giữa không trung, túc thân mà đứng, hai mắt khép hờ.
Khí tức trên người hắn từ từ ổn định vô hình, chỉ có dao động cực kỳ nhỏ bé nhộn nhạo, nhưng lại hóa thành văn lộ màu vàng mắt thường có thể thấy được, đi lan tràn bốn phía.
Tây Môn Tuyết sáng ngời đôi mắt, dấu vết dao động quanh thân Thạch Mục, không ngờ hoàn toàn ăn khớp cùng biên độ nước biển nhộn nhạo, cả người dường như dung nhập vào trong nước biển, nếu như nhắm mắt lại, thậm chí nàng không cảm giác được sự tồn tại của Thạch Mục.
Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên trợn hai mắt, phất ống tay áo, cả người phá vỡ hư không mà đi, hóa thành một đạo lưu quang bay vào đáy biển sâu xa xa, cùng lúc đó, một luồng sáng vàng nhưng lại nhanh hắn nhất bộ, lượn vòng bắn về phía mặt biển.
- Hô hô hô...
Một thanh âm như cuồng phong gào thét vang lên, đạo kim quang kia ở giữa không trung cấp tốc phồng lớn lên, lập tức hóa thành Kình Thiên cự trụ như cự phong nghìn trượng, nhập vào trong nước biển, chính là Phiên Thiên côn.
Phiên Thiên côn phương vừa rơi xuống nước, không mảy may dừng lại, tiếp tục nhanh chóng phồng lớn lên, trong chớp mắt từ dưới mặt biển phóng lên cao, giống như một tòa cự đảo đứng trên mặt biển lớn.
Thạch Mục bay đáp xuống, ngửa đầu nhìn trời.
Duyên vân vốn vây quanh tụ tại hòn đảo vòng tròn, chẳng biết lúc nào đã bay dời ra mấy trăm dặm, xuất hiện ở đỉnh đầu Thạch Mục.
Thời gian từng giờ trôi qua, kiếp vân giữa không trung càng buông xuống, khiến cho người gần như không thở nổi.
Nhưng dường như Thạch Mục không cảm nhận được vậy, thậm chí thần tình còn mang theo nụ cười.
Chỉ nghe ầm ầm, một tiếng nổ cực lớn, bạch quang trong duyên vân nhảy lên, đột nhiên mở rộng ra, lộ ra một vị không động cự đại, bên trong vang lên một trận tiếng động Kim qua giao kích, vô số Phong Nhận màu xám trắng to lớn lập tức càn quét xuống, che phủ trời đất.
Rốt cuộc, thiên kiếp bắt đầu!
- Phong kiếp...
Thạch Mục hơi bất ngờ, tự nói một câu, cũng không thấy hắn có động tác gì, kim quang trên Phiên Thiên côn cự đại dao động dưới thân, một cây côn ảnh màu vàng từ trong bay ra.
Cùng lúc đó, mấy đạo côn ảnh màu sắc khác nhau, từ trong cơ thể hắn bay ra, tung hoành ngang dọc lẫn nhau, bầu trời trên đỉnh đầu hắn cấu trúc ra tứ lương Bát Trụ quang ảnh to lớn trăm trượng, cản lại toàn bộ Phong Nhận to lớn.
“Boong boong coong...”
Tiếng động kim loại tương giao không ngừng vang lên, từng đạo Phong Nhận màu xám tro chém vào tứ Lương Bát Trụ, đều bị nứt toác nổ tung tóe, không có cách nào đáp xuống trên người Thạch Mục, mà quang ảnh tứ Lương Bát Trụ lung lay cũng không hạ, vững chắc như núi.
Thạch Mục chỉ nín thở đứng thẳng, động tác không dư thừa chút nào.
Âm thanh khiến cho người khác đau tai vừa vang lên, suốt một ngày, Thạch Mục thủy chung lẳng lặng đứng, không hề động.
300 năm qua, thực lực của hắn lại có bước tiến bộ dài, phong kiếp bực này, hắn không đặt vào mắt.
Đúng lúc này, quang mang động nội trong duyên vân nhảy lên, tiếng động Kim qua giao kích từ từ biến mất, ngay sau đó lại vang lên một loạt tiếng động nổi trống, một cổ khí tức nóng cháy vô cùng từ trong truyền ra.
Thạch Mục ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy ánh sáng đỏ trong không động đột nhiên sáng, từng phiến phù văn màu đỏ dầy đặc chi chít, đang từ trong đó bay ra, nhanh chóng hiện đầy toàn bộ không động, sau đó, còn có vô số phù văn đang liên tiếp ùa ra.
- Sau nạn bão lại là hỏa kiếp sao? Xem ra lôi kiếp vẫn còn tồn tại theo lời truyền, sau đó thì sao.