Xách một cái túi, Diệp Trạch Đào đi đến cửa chính của một công ty sữa ở tỉnh, sau khi đến tỉnh, hắn liền lập tức chạy đến đây.
- Diệp Trạch Đào!
Một âm thanh rất êm dịu truyền đến.
Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một cô gái rất thời trang đi ra từ cửa phòng bảo vệ.
- Vệ Vũ Hinh, cậu càng ngày càng đẹp!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy người con gái này mắt liền sáng lên, đùa giỡn nói.
- Miệng càng ngày càng biết nói chuyện đấy!
Rõ ràng rất thích sự khen ngợi của Diệp Trạch Đào, mặt Vệ Vũ Hinh hiện ra sự tươi cười. Hai người đều là bạn cùng học đại học ở tỉnh, bình thường cũng thường qua lại, nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh liền đợi ở đây.
Ánh mắt nhìn những chiếc xe ra vào công ty sữa này, Diệp Trạch Đào cũng có thêm mấy phần tự tin đối với ý nghĩ của mình.
- Sau khi tốt nghiệp cậu liền đến đây làm việc à?
Loading...
Diệp Trạch Đào hỏi.
Cười, Vệ Vũ Hinh nói
- Dù sao công ty của nhà cũng cần người đến quản lý!
Nói đến đây, cười nói
- Cậu chưa ăn cơm chứ, cùng đến nhà ăn của công ty ăn đi?
- Được!
Diệp Trạch Đào nói không khách khí chút nào.
Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt điển trai của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh cười nói
- Cậu chẳng thay đổi chút nào!
Trong lúc hai người vừa cười vừa nói đã vào bên trong nhà ăn của công ty, ngồi trong một phòng riêng nhỏ, Vệ Vũ Hinh nói
- Có không ít công nhân, công ty chỉ có thể làm một nhà ăn nhỏ, hơi đơn sơ!
Đồ ăn bày lên rất nhanh, sau khi hai người cũng chúc nhau một cốc rượu, Diệp Trạch Đào liền thả lỏng tay gặm lấy gặm để.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ăn lấy ăn để, mặt Vệ Vũ Hinh tràn đầy nụ cười nói
- Ở dưới quê rất khổ à?
Nghe thấy lời hỏi thăm, Diệp Trạch Đào nói
- Đúng lúc tôi chụp được không ít ảnh, cậu xem xem.
Nói liền cầm ra một chồng ảnh lớn mà mình đã cố ý chụp trong khoảng thời gian này từ trong cặp ra chuyển cho Vệ Vũ Hinh.
Tiếp nhận những bức ảnh, Vệ Vũ Hinh chăm chú xem.
Bên trong toàn là tình hình nghèo khó ở xã Xuân Trúc, nhiều hơn vẫn là tình hình của những đứa trẻ nông thôn đang sống ở trường học.
Nhìn ngôi trường đơn sơ kia, nhìn thấy cơ thể của những đứa trẻ đang run lên trong mưa gió, trái tim Vệ Vũ Hinh vốn dĩ yên bình cuối cùng đã xảy ra sự thay đổi.
- Thật sự khổ thế sao?
Vệ Vũ Hinh nhìn thấy trong một bức ảnh là những người trong cùng một nhà chen nhau ngủ trên tấm thảm bằng cỏ, trên người chỉ đắp một tầng chăn, trong tình trạng chân còn lộ ra ngoài, không kìm nổi hỏi.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng ăn gần xong rồi, thở dài nói
- Khổ hơn so với trong tưởng tượng của cậu.
Sau đó Diệp Trạch Đào liền kể tình hình đêm kí túc xá đổ.
Lẳng lặng nghe lời kể của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh thở dài nói
- Cậu đến tỉnh chính là để xin một ít viện trợ à?
Diệp Trạch Đào gật đầu nói
- Dù sao cũng phải thử một chút mới được, ở huyện phát năm mươi nghìn tệ dùng để xây dựng lại, cậu có biết không? Năm mươi nghìn tệ có thể làm cái gì, nhiều nhất là tăng cường thêm một chút, điều tôi hy vọng là xây một ngôi trường có thể cản gió che thân cho bọn trẻ.
Vệ Vũ Hinh nể phục nhìn Diệp Trạch Đào nói
- Ý nghĩ này của cậu tốt thật đấy!
Nghĩ tới mục đích Diệp Trạch Đào lấy ra những thứ này đưa cho mình xem, Vệ Vũ Hinh nghĩ lại liền nghĩ đến dụng ý của Diệp Trạch Đào, lại thở dài nói
- Nếu như là trước kia, công ty chúng tôi chắc chắn có thể giúp cậu một chút, bây giờ thì có vấn đề, có thể tiếp tục duy trì công ty hay không đã trở thành điều khó khăn.
Diệp Trạch Đào nói
- Trên báo tôi đã thấy được tình hình của công ty cậu, chất lượng gặp phải vấn đề?
Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt của Vệ Vũ Hinh liền thay đổi nói
- Thật ra, chất lượng không phải là vấn đề, mà là sự cạnh tranh nghề nghiệp có vấn đề!
Vệ Vũ Hinh liền nói lại một cách tỉ mỉ về chuyện của công ty.
Sau khi nghe xong Diệp Trạch Đào cũng hiểu. Ở tỉnh có hai xí nghiệp chế phẩm sữa lớn nhất, một là công ty chế phẩm sữa Phương Thảo Địa của Vệ Vũ Hinh, ngoài ra là một công ty tên là công ty chế phẩm sữa Hoa Sơn. Sự cạnh tranh của hai công ty vô cùng kịch liệt, lần này công ty Hoa Sơn ngầm dùng tiền mua một nhân viên nội bộ của công ty Phương Thảo Địa, lập kế với công ty Phương Thảo Địa, kết quả là mượn chuyện này tuyên dương trên diện rộng, tấn công công ty Phương Thảo Địa, tạo thành việc xuất hiện vấn đề về sản phẩm của công ty Phương Thảo Địa.
Nói xong chuyện này, Vệ Vũ Hinh nói
- Cậu cũng biết, xí nghiệp của chúng tôi như thế này quan trọng nhất chính là chất lượng, nếu như chất lượng có vấn đề, đối với sản phẩm tiêu thụ sẽ xảy ra sự ảnh hưởng lớn, mấy ngày nay dòng hàng trả về đã bắt đầu rồi.
Lời này cảm giác rất bất lực.
- Chất lượng thực sự không có vấn đề gì?
- Chắc chắn không có vấn đề, chỉ có điều bị phía đối phương chơi xấu một chút
Diệp Trạch Đào gật đầu nói
- Thật ra, tôi mang đến đây một bản kế hoạch, tuy rằng không thể hoàn toàn xoay chuyển vấn đề danh dự của công ty các cậu, nhưng mà, nếu như tuyên truyền đúng chỗ, có lẽ vẫn có thể thay đổi tầm mắt của mọi người, tạo dựng một hình tượng chính diện.
Vệ Vũ Hinh vừa nghe câu nói này, mắt sáng lên, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói
- Cậu là tài tử ở trường, chắc chắn có biện pháp hay, mau nói ra đi, nếu như thật sự tốt, chắc chắn sẽ có tiền thưởng lớn!
Diệp Trạch Đào cười nói
- Phương án này của tôi là một kế hoạch cùng có lợi
Khi nói chuyện, Diệp Trạch Đào liền cầm ra một bản kế hoạch từ trong cặp đưa cho Vệ Vũ Hinh.
Vệ Vũ Hinh nhận lấy liền nhìn vào, nội dung rất tỉ mỉ, nói đến tất cả các mặt, hoàn toàn là thực hiện quá trình một cách trọn vẹn.
Khi thấy dáng vẻ kích động của Vệ Vũ Hinh sau khi xem xong, Diệp Trạch Đào nói
- Điểm dừng chân của phương án này chính là ở những tư liệu mà tôi mang đến. Đầu tiên tìm một vài phóng viên, để bọn họ tiến hành báo cáo một cách đầy đủ về tình hình nghèo khó ở trường học của xã Xuân Trúc. Ngoài trong tỉnh ra, các phương tiện thông tin toàn quốc, trên mạng, hết sức tuyên truyền về tình hình nghèo khó của các trưởng học ở xã Xuân Trúc, để toàn xã hội đều chú ý đến vấn đề khó khăn của trường ở xã Xuân Trúc. Sau đó, do công ty của các cậu khởi xướng sự quyên góp giúp đỡ các em học sinh, uống một hộp sữa là quyên một hào, thiết lập một con đường thông xe cùng với xã Xuân Trúc, từ việc quyên tiền giúp các em học sinh dến việc xây dựng cả trường học, mỗi một bước đều tiến hành tuyên truyền ở mọi mặt. Thông qua việc tuyên truyền, hình tượng chính diện của công ty các cậu sẽ có thể thiết lập rất nhanh, đến lúc đó công bố báo cáo kiểm nghiệm của công ty và cách dùng thích hợp, cái lợi của việc làm này chính là đầu tư tiền quảng cáo kia vào trong chuyện này, hiệu quả đạt được thật ra là giống nhau.
Lúc nói những lời này trong lòng Diệp Trạch Đào cũng thầm than, chỉ có thể sử dụng cách này giúp những người nghèo đó một chút!
Vệ Vũ Hinh nói
- Như vậy đi, cậu đến phòng làm việc của cha tôi nói một chút, xem xem ý kiến của ông ấy.
Diệp Trạch Đào biết cha của Vệ Vũ Hinh xuất thân từ một nông dân xí nghiệp, gặp phải chuyện như thế này chắc chắn ngay lập tức khó có thể ứng phó được, lúc này mới tìm đến, lúc nghe thấy Vệ Vũ Hinh đồng ý dẫn mình đến gặp cha cô ấy, cười nói
- Đã muốn đến gặp cha cậu từ lâu rồi, luôn không có cơ hội!
Lời này vừa nói ra, không biết sao, mặt của Vệ Vũ Hinh nhìn về phía Diệp Trạch Đào có chút nóng lên.
Liếc mắt quyến rũ nhìn Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh nói
- Bố tôi là một người khó nói chuyện, phải xem cậu thôi!
Cha của Vệ Vũ Hinh là một người trung niên có dáng người mập mạp, tên là Vệ Hùng Phi, trong rất có dáng vẻ của một đại ca. Lúc Diệp Trạch Đào theo sự chỉ dẫn của Vệ Vũ Hinh đến gặp ông ta, Vệ Hùng Phi đang mắng cho một nhân viên chủ quản tiêu thụ một trận.
- Ba, đây là bạn học đại học cùng con Diệp Trạch Đào, cậu ấy có một bản kế hoạch có thể thay đổi hình tượng của công ty chúng ta. Con mang cậu ấy đến nói cho ba một chút
Vệ Vũ Hinh vừa vào cửa liền nói.
Trên mặt liền xuất hiện vẻ tươi cười, Vệ Hùng Phi vẫy tay với Vệ Vũ Hinh nói
- Rót trà, trà ngon!
Thấy Vệ Vũ Hinh rót trà xong, lại liếc mắt nhìn bản kế hoạch mà Vệ Vũ Hinh vừa đặt lên bàn của mình, cũng không hề động tới, Vệ Hùng Phi cứ nhìn Diệp Trạch Đào như vậy, nhìn, lại đảo mắt nhìn con gái mình.
Sau khi thấy không có tình huống gì, Vệ Hùng Phi mới cười nói
- Cậu nói, tôi nghe.
Rõ ràng là một người từng trải xã hội, một người già đời có kiến thức rộng rãi.
Đây là sự đánh giá của Diệp Trạch Đào đối với Vệ Hùng Phi.
Diệp Trạch Đào liền bắt đầu giải thích nội dung của phương án bày ra một cách rất nhanh chóng.
Vệ Hùng Phi không nói chuyện, nhắm mắt ngồi ở đó như thể là đang ngủ, hai tay ôm lên phần bụng dưới.
Diệp Trạch Đào nói rất tỉ mỉ, nội dung của cả phương án đều cẩn thận tiến hành phân tích giảng giải.
Sau khi nói xong về nội dung của bản kế hoạch, Vệ Hùng Phi qua một trận mới mở mắt ra, nhìn về phía Vệ Hùng Phi nói
- Phương án tốt, tuy nhiên, dường như xã Xuân Trúc cũng không phải là nơi lựa chọn đầu tiên, trường học nghèo như thế này có rất nhiều!
Khi nói những lời này, Vệ Hùng Phi như cười như không nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười nói
- Biết là sự hẹp hòi này của cháu không qua được mắt bác, trong chuyện này cháu cũng có chút tư lợi, dẫu sao cháu đang phụ trách việc xây dựng lại trường học này, chỉ có thể tìm tiền ở nhiều nơi!
Diệp Trạch Đào cũng nói thẳng.
Vệ Vũ Hinh ở một bên cười nói
- Bây giờ Diệp Trạch Đào đang là phó chủ nhiệm phòng Đảng chính ở xã, phân công quản lý công việc xây dựng lại trường học.
Nghe được lời này, mắt Vệ Hùng Phi liền sáng lên, một lần nữa Diệp Trạch Đào nhìn.
Vệ Hùng Phi cũng là một tay già đời lăn lộn giang hồ đã lâu, đối với chuyện của xã rất rõ. Đừng thấy chỉ là một phó chủ nhiệm của phòng Đảng chính, theo như những gì ông ta biết, con gái mình nếu đã là bạn học cùng đại học với thằng ranh này, vậy có nghĩa là, thằng ranh này vừa tham gia làm việc, hình như còn chưa có chuyển chính thức đã trở thành phó chủ nhiệm phòng Đảng chính rồi, chuyện này rất đáng nghiên cứu.
Lại nhắm hai mắt lại, Vệ Hùng Phi đang cân nhắc cái lợi và cái hại của chuyện này.
Nói thật, kế hoạch này của Diệp Trạch Đào đã đánh động được tim ông ta từ sớm. Chỉ cần tiêu một số tiền rất ít là có thể làm lớn chuyện này lên. Nếu như làm tốt, hình tượng của xí nghiệp của công ty Phương Thảo Địa sẽ có thể xoay chuyển trên diện rộng, chỉ là loại tuyên truyền trên phương tiện truyền thông đó đã đủ để làm tăng thêm sự nổi tiếng của công ty Phương Thảo Địa. Đây là sự tuyên truyền trên toàn quốc, không giống với việc tuyên truyền ở trong tỉnh.
Vệ Vũ Hinh nhìn cha của mình nhắm mắt trầm tư, cười nói
- Ba, dù sao chuyện này chỉ là mượn chuyện để tuyên truyền, bây giờ Diệp Trạch Đào là người phụ trách chuyện này ở xã Xuân Trúc, hơn nữa huyện ủy lại chú ý, điều kiện chín mùi, cùng hợp tác với bọn Diệp Trạch Đào, ít nhất sự triển khai ở địa phương của chúng ta cũng tiện lợi hơn một chút mà.
Điều mà Vệ Vũ Hinh nghĩ đến là chuyện này vừa giúp được công công ty của mình, lại có thể giúp đỡ Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi trong ý nghĩ như vậy, liền muốn xem xem ý tưởng của Diệp Trạch Đào đi được bao xa.
Nghe thấy con gái nói như vậy, Vệ Hùng Phi cười ha ha nói
- Tiểu Diệp, cậu đã nắm đúng được tính cách mềm lòng của Vũ Hinh rồi, được, vậy thì thử một chút phương án của cậu đi!
Làm ở xí nghiệp nhiều năm như vậy, Vệ Hùng Phi đã quen được không ít phóng viên, ông ấy tin rằng quảng cáo một chút chuyện này không phải là chuyện khó.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, phương án này thật ra không có chỗ đặc biệt, điểm mấu chốt là quảng cáo và thể hiện. Hắn tin rằng ở lĩnh vực này Vệ Hùng Phi sẽ làm rất tốt, dẫu sao cũng là người lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, có các mối quan hệ hẳn có thể làm thao tác tốt.