Không ai có thể hiểu được, vì sao ông cụ Phó lại yêu chiều một cậu ẩm tối ngày chỉ biết ăn chơi trác táng.
Những người cùng bối phận với Phó Quân Thâm ở nhà họ Phó, có ai không phải tinh anh?
Trước tiên không nhắc tới cháu trai lớn của nhà họ Phó, người đã bước chân vào giới quý tộc của đế đô, đến cả mấy đứa nhỏ hơn Phó Quân Thâm năm sáu tuổi tùy tiện chơi tí cổ phiếu, cũng có thu nhập đến cả vạn đồng.
Nhưng chỉ mình Phó Quân Thâm, chơi bời lêu lổng, chỉ giỏi mấy chuyện trăng gió. Ông cụ Phó đúng là có mắt như mù.
Giọng nói của Phó Nhị thiếu gia không nhỏ, cho dù Phó Quân Thâm đứng cách đó một khoảng, người ở đầu dây bên kia vẫn nghe thấy.
“Sao cậu vẫn còn liên hệ với bọn họ thế? Mà không phải chứ, mấy người nhà họ Phó ấy nói cậu mà không thấy tự nhột à?”
Nếu không phải năm đó Phó Quân Thâm kịp thời tìm đến anh ta, thì ông cụ Phó còn có thể gắng gượng được đến bây giờ?
Phó Quân Thâm khẽ cười: “Tôi làm cũng đâu phải vì bọn họ.” “Biết rồi, người cậu mong nhớ chỉ có mình ông nội của cậu thôi, tôi đã gửi thuốc cho cậu rồi đó, sáu tiếng đồng hồ là có thể tới nơi, thuốc đủ dùng trong ba tháng” “Sao lần này hào phóng thế?”
“Tôi mới nhận một nhiệm vụ có thưởng, phải tới nơi không có người, trong thời gian ngắn không có ở nhà đầu.”
“Được rồi.” Phó Quân Thâm không hỏi tiếp nữa: “Cúp máy đây.”
Loading...
“Trạng thái gần đây của cậu có vẻ không ổn.” Đầu dây bên kia ngập ngừng: “Điều chỉnh lại đi, điều trị dựa vào thôi miên cũng không phải chuyện tốt.” Phó Quân Thâm không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn là màu đỏ, đỏ rực rỡ như ánh lửa trong đêm đen.
Đến tận một giờ sáng, đèn mới chuyển sang màu xanh. Mấy bác sĩ đưa ông cụ Phó từ trong phòng phẫu thuật ra, đẩy cả người lẫn giường vào ICU. Người nhà họ Phó vây cả lại, muốn đi kiểm tra tình hình.
Nhưng người quá đông, cuối cùng chỉ có một minh Phó Minh Thành bước vào.
Nhưng không tới ba phút sau, ông ta đi ra.
“Ông mày gọi mày đấy.” Phó Minh Thành nhìn đứa con trai vô tích sự nhất của mình, bực dọc nói: “Đừng có đứng đó ngắm trời ngắm đất nữa.”
Phó Nhị thiếu gia không thể tin được: “Bố, đã lúc nào rồi mà ông nội còn nhớ tới nó?”
Dựa vào cái gì chứ?
Những người khác cũng biến sắc theo, Nhưng ông cụ Phó đã lên tiếng, bọn họ cũng không thể nói được gì, chỉ có thể giương mắt nhìn Phó Quân Thầm bước vào trong.
Trong phòng hồi sức đặc biệt ICU, điều ngạc nhiên là tinh thần của ông cụ Phỏ không hề tệ, nhìn thấy người tới, ông nằm trên giường vẫy vẫy tay: “Tiểu Thất, qua đây qua đây.” Phó Quân Thầm bước lại gần, khom lưng xuống, giém lại góc chắn cho ông: “Chuyện hôm nay là sao ạ?”
Vẫn còn thuốc, lẽ ra không nên phát bệnh mới phải. “Bệnh cũ mà.” Ông cụ Phó không mấy để tâm: “Cũng quen rồi.”
“Ông bỏ ngay cái thói quen ấy giùm cháu.” Phó Quân Thâm điềm đạm ngước mắt lên: “Tim cháu không khỏe, không chịu nổi mấy cú sốc đâu.”
Ông cụ Phỏ làm bộ không biết: “Mấy hôm trước, lão Chung có gọi điện cho ông.” “Chuyển đề tài tệ hại quá đấy ạ.”
“Ông vừa mới tỉnh, cháu định chọc tức ông đấy có phải không?” Ông cụ Phó trừng mắt lên: “Có biết lão Phó đã nói gì với ông không?”
“Hửm?”
“Lão ấy hỏi ông có phải cháu định cuỗm mất cô cháu ngoại của lão ấy không.” Phó Quân Thâm đang kiểm tra bình truyền, hiếm khi bị sặc một cái: “Gì cơ?” “Ông thấy vụ này được.” Ông cụ Phó tỏ vẻ đắc ý: “Tiểu Thất, nghe lời ông nội, cuỗm luôn cô cháu ngoại của lão ấy đi, cho lão ấy tức chết, ai bảo trước nay đánh cờ lão ấy không nhường ống thắng lần nào.”
“…” Cuối cùng Phó Quân Thâm cũng hiểu, anh day day trán, nở nụ cười bất lực: “Ông nội, không có chuyện đó đâu, Yểu Yểu vẫn còn là một cô bé.”
Có suy nghĩ đó với một cô bé, bộ anh là cầm thủ chắc?
cái mặt đẹp. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai mà tin cháu là cháu của ông nữa.”
Phó Quân Thâm lười biếng lên tiếng: “Vâng, ông nội của cháu thật là siêu, dựa vào mặt tiền đã lừa được bà nội rồi.”
Ông cụ Phó vỗ bốp một cái lên đầu anh: “Hỗn xược, ông nội mi có cả nội hàm lẫn thực tài nhé.”
Phó Quân Thâm chỉ cười khẽ, ánh mắt dịu dàng.
“Ai, ông nội cũng từng này tuổi rồi, đã chẳng còn mong muốn gì nữa, chỉ muốn khi còn sống cháu cho ông được ôm chặt thôi.” Ông cụ Phó lẩm bà lẩm bẩm: “Cháu thành gia lập nghiệp thì ông nội mới yên tâm…”
Ông sợ ngày nào đó ông không còn trên đời nữa thì đứa cháu này của ông sẽ phát điên mất.
Cho nên, ông chỉ có thể nhân lúc ông vẫn còn sống, chăm nom đến nó nhiều hơn.
Chuyện ông cụ Phỏ vào bệnh viện không giấu được lâu, chưa đến mấy ngày, toàn bộ giới nhà giàu thành phố Hộ đều đã biết chuyện.
Ông cụ Chung cũng đặc biệt tới bệnh viện thăm một chuyến, nhưng lúc quay về chỉ lắc đầu, không nói gì nhiều. Tuy nhiên mọi người đều hiểu, e là ông cụ Phó đã không còn nhiều thời gian nữa. Doanh Tử Khâm tính toán, biết được bệnh này thật sự khá nghiêm trọng. Bởi vì không có dược liệu thích hợp, mấy loại thuốc cổ luyện ra hiệu quả không đủ tốt.
Dùng cho người bình thường bồi bổ sức khỏe thì còn được, chứ điều trị bệnh mạn tính thì hiệu quả gần như không có.
Không có dược liệu, cô cũng chẳng có cách nào.
Cô cần có nhiều tiền hơn.
Doanh Tử Khâm cụp mắt, gõ lên mặt bàn: “Có đường nào có thể kiếm tiền không nhỉ?”
“Hửm?” Tu Vũ đang chơi điện tử: Bố Doanh thiếu tiền à?” “Khả là thiếu.”
“Thiếu nhiêu? Tớ có nè.”
“Không cần.” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Tôi muốn tự mình kiểm.”
“Được rồi, để tớ nghĩ xem…” Tu Vũ gãi đầu: “Cậu thấy livestream thế nào?”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Livestream?”
“Chính nó.” Tu Vũ mở một app trên điện thoại ra cho cô xem: “Bây giờ làm streamer kiếm được lắm đấy, có người dạy trang điểm này, có người thì chơi điện tử, còn có người dạ dày to thì làm mukbang, cậu có thể không cần lộ mặt, biết hát là được.”
Doanh Tử Khâm dường như có ý tưởng gì đó: “Để tôi xem thử.”
Năm phút sau, một tài khoản mới toanh ra lò đăng nhập vào nền tảng trực tiếp Cá Mập.
Tu Vũ tò mò: “Cậu chọn trực tiếp cái gì? Nếu cậu chọn trang điểm thì tớ có thể làm trợ lý cho cậu.”
“Không phải trang điểm.” Doanh Tử Khâm nói, lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút. Hai công cụ này khiến Tu Vũ rất hoang mang.
Không lẽ là vẽ vời?
Ngay sau đó, Tu Vũ nhìn thấy cô gái không nhanh không chậm chọn một khu học tập, sau đó đeo tai nghe lên, bắt đầu giảng vật lý.
Tu Vü:“???”
Không phải chứ, thời buổi này ai xem livestream mà muốn xem dạy học vật lý hả trời?
Có khác gì tự ngược đãi bản thân đâu?
Bố Doanh, cậu bán mặt không tốt hơn nhiều à?
Tu Vũ không hiểu, chỉ có thể ghé đầu qua nhìn.
Lần dạy học này không giống với việc giảng sinh học cho cả lớp lúc trước, Doanh Tử Khâm viết tay nhiều hơn, thỉnh thoảng mới mở miệng nói mấy câu.
Mới mấy phút, Tu Vũ đã phát hiện cô ấy có nhìn cũng không hiểu, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, không chú ý đến việc cô bé đang giảng bằng một giọng nói khác.
Cô ấy cố gắng vực dậy tinh thần: “Bố Doanh, khoan đã nào, để tớ tặng quà cho cậu, như vậy mới có thể thu hút thêm người tới xem.”
Động tinh của hai người cũng không làm phiền đến những người khác.
Hiện giờ đang là giờ tự học của lớp 11, trong lớp A19 có không ít người đã ra ngoài chơi bóng, trong lớp rất vắng.
Hạ Tuần phụ trách trực ban của ngày hôm nay, anh ta kiểm tra hết các lớp khác xong mới tới lớp A19. Anh ta vốn không nghĩ lớp A19 có thể yên tĩnh học bài, nên chỉ đứng ở cửa sau quét mắt nhìn một cái. Cô bé ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cầm điện thoại, tư thể tùy ý nhàn nhã. Chỉ một bóng lưng cũng có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.
Nhưng vẻ mặt Hạ Tuần vẫn rất lạnh nhạt.
Học kỳ trước, lúc anh ta dạy thay giúp cô Đặng, còn nói với cô gái mấy lời như chăm chỉ học hành, nhưng giờ anh ta không muốn nói những lời phí công vô ích ấy nữa.
Lớp A19 quả là nơi trụy lạc.
Hạ Tuần đang định rời đi thì ánh mắt anh ta quét qua tờ giấy nháp ở trên bàn, anh ta lập tức ngẩn người.
Anh ta đã nhìn thấy một công thức vật lý quen thuộc.