Biết được Doanh Tử Khâm dựa vào quan hệ của nhà họ Doanh, đi cửa sau vào lớp xuất sắc, Hạ Tuần càng không vừa mắt với cô.
Anh ta thật sự không có chút hảo cảm nào với cô bé này.
Còn về khẩu ngữ tiếng Anh?
Đây là kỹ năng cơ bản của học sinh trường Thanh Trí. Cô Đặng bị năm chữ này làm cho ngẩn người, nhưng bà lại nhớ tới một chuyện khác. Khi ấy bà tới Châu Âu một tuần theo chương trình trao đổi giáo viên, nên đã nhờ Hạ Tuần thay bà lên lớp.
Lúc về nghe các học sinh của lớp xuất sắc và lớp quốc tế nói, Hạ Tuần ở trên lớp hỏi mấy câu đơn giản nhấ3t mà Doanh Tử Khâm cũng không trả lời được, là kiểu nghe cũng không hiểu nói gì đến trả lời.
Có lúc còn ngủ gật ở trên lớp.
Lúc Hạ Tuần lên lớp đương nhiên không nói gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là anh ta rất tức giận.
Cô Đặng thở dài, muốn nói lại thôi: “Đứa trẻ này thực ra cũng có chỗ khó…”
Trong việc dạy học trò, thông thường bà đều tùy vào năng lực của học sinh mà có phương pháp giảng dạy riêng.
Hơn nữa, đúng là học tập cũng có liên quan tới thiên phú, không phải tất cả mọi người đều có sở trường học toán hay ngoại ngữ. Đối với chuyện này, Hạ Tuần không có ý kiến gì, vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nhưng nó đã chiếm tài nguyên mà nó không nên chiếm.”
Loading...
Không có Doanh Tử Khâm, thì vị trí ở lớp xuất sắc đó nên thuộc về người có thành tích toàn khối thứ 50.
Dù sao, được bố trí giảng dạy cho lớp xuất sắc đều là giáo viên và tài nguyên thượng hạng, dù gì cũng là lớp trọng điểm, không thể so được.
Hạ Tuần không nói gì nữa, anh ta đang xem một tập tài liệu, bên trên dày đặc toàn chữ tiếng Anh.
Nhưng nhìn kỹ, những chữ tiếng Anh này lại không giống với tiếng Anh thông thường. Đây là tiếng Anh trung cổ, được sử dụng trong khoảng thời gian từ năm 1150 đến năm 1500.
So với tiếng Anh hiện đại, ngữ pháp của tiếng Anh trung cổ phức tạp hơn nhiều.
Lại thêm tiếp thu không ít từ vựng tiếng Pháp và tiếng La tinh, cho nên khó càng thêm khó. Chữ đỏ bên trên tài liệu là chú thích Hạ Tuần tự thêm vào, anh ta đã tra cứu rất nhiều tư liệu, nhưng chỉ mới phiên dịch được một đoạn.
Hiện giờ người hiểu được tiếng Anh trung cổ quá ít ỏi, cho dù là dân bản địa ở Anh, cũng không mấy ai dùng nữa.
Muốn tìm được một người biết tiếng Anh trung cổ, thật không khác gì mò kim đáy bể. Hạ Tuần day day huyệt thái dương, đặt tập tài liệu trong tay sang một bên, chuyển sang cầm lấy tài liệu dạy học cho lớp quốc tế, bắt đầu chuẩn bị giáo án.
Có lẽ bởi vì tiết tiếng Anh ban sáng, Lục Phong và Ưng Phi Phi đã ngoan ngoãn hơn không ít, không còn tìm Doanh Tử Khâm gây phiền phức nữa.
Ngày đầu tiên đi học đều là giảng lại đề thi, Doanh Tử Khâm nhìn điểm số sáu môn thi của mình, lại chẳng cảm thấy gì.
Cô biết vì sao lại như vậy.
Tuy lúc trước cô chưa hoàn toàn tỉnh lại, không có trí nhớ và năng lực, nhưng IQ thì vẫn còn, không đến mức thi thố tệ hại đến mức này.
Hơn nữa, bởi vì một bên phải chịu áp lực từ giới nhà giàu, còn phải chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi đi truyền máu cho
Doanh Lộ Vi, giống như một con rối vậy, không có chút tự do nào.
Đến sức khỏe còn không theo nổi, nói gì đến học hành cho tốt.
Thành tích thi cử tệ hại, Chung Mạn Hoa sẽ càng tức giận, thời gian lâu dần trở thành một vòng tròn lặp đi lặp lại.
Doanh Tử Khâm thản nhiên bỏ bài thi vào trong cặp.
Chẳng trách tính khí của cô lại trở nên thất thường như vậy, thì ra là vì áp lực mà cô phải chịu một năm qua khi sống ở nhà họ Doanh tạo thành.
Tâm lý cô không trở nên vặn vẹo đã là tốt lắm rồi.
“Tri Vãn, đi thôi.” Trước khi rời khỏi lớp học, Ứng Phi Phi cố ý cao giọng nói: “Chúng mình đi thăm ông của cậu đi.”
Ông nội của Chung Tri Vãn cũng là bố của Chung Mạn Hoa.
Một đứa con gái nuôi như Doanh Tử Khâm, chắc chắn không có tư cách gặp.
Biểu cảm của Chung Tri Vãn lại thay đổi.
Ưng Phi Phi không biết nhưng cô ta thì rất rõ. Tuy chưa từng gặp mặt lần nào, nhưng ông cụ Chung lại đối xử với Doanh Tử Khâm rất tốt, gần như còn tốt hơn cả khi đối xử với cô ta.
Lại nhớ tới câu nói không ai xem là thật ban sáng, động tác của Chung Tri Vãn khựng lại, điềm đạm nhìn cô bé một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Lớp xuất sắc không có giờ tự học buổi tối, sau khi tan học, học sinh đều tự học ở nhà.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn thời gian, cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô còn chưa đi ra khỏi cửa thì đã bị gọi lại, là lớp phó đời sống.
“Doanh Tử Khâm, hôm nay đến phiên cậu trực nhật, ngày đầu tiên không có nhiều rác lắm, xóa bảng là được rồi.” Cậu ta do dự giây lát rồi nói nhỏ: “Lúc sáng, tớ nhìn thấy Lục Phóng đặt một cái xô đầy nước ở trên cửa, cậu… gần đây vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.”
Doanh Tử Khâm nghe vậy, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không, không có gì.” Lớp phó đời sống né tránh ánh mắt của cô bé, khuôn mặt dần đỏ lên, cầm lấy cặp sách nhanh chân chạy mất.
Doanh Tử Khâm nghĩ ngợi, quyết định trả lời tin nhắn của Phó Quân Thâm trước.
Đợi gửi tin xong, cô xắn tay áo lên, lấy giẻ lau ở bên dưới bục giảng rồi tới nhà vệ sinh. Tháng ba trời rất mau tối, vừa đi đi về về mấy phút, trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Từ hành lang ngó ra, có thể nhìn thấy màn trời hạ xuống.
Những tòa nhà cao ốc ẩn mình trong những tầng mây đen kịt nương
Những tòa nhà cao ốc ẩn mình trong những tầng mây đen kịt nương theo gió mà thay hình đổi dạng, trên những con phố từng đoàn xe nối đuôi nhau dài bất tận, đoàn người như sóng biển lan ra khắp thành phố.
Doanh Tử Khâm yên lặng đứng đó một lúc, rồi mới quay về lớp học.
Vừa bước vào, bước chân cô đã khựng lại.
Người đàn ông thân hình cao lớn tựa bên cửa sổ, bên trong đồng tử màu hổ phách nhạt như thắp lên ngàn vạn ánh lửa, còn rực rỡ hơn cả sao trên trời.
Phó Quân Thâm nghe thấy tiếng bước chân, anh đứng thẳng người dậy, quay đầu, đôi mắt hoa đào cong cong: “Yểu Yểu.”
Doanh Tử Khâm khẽ nhíu mày: “Không phải đã bảo không cần đợi tối rồi à?”
Dù sao anh cũng có rất nhiều chuyện phải làm, không cần thiết lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cô.
“Không sao.” Phó Quân Thâm đút một tay vào túi quần, mỉm cười:
“Anh trai gần đây khá rảnh, đến trực nhật cùng với em.”
Nói rồi, anh đón lấy chiếc giẻ lau từ trong tay cô, rất thuần thục lau bảng.
Doanh Tử Khâm im lặng giây lát, cô thở dài, đi xuống cuối lớp cầm chổi lên, bắt đầu quét sàn.
Mười phút sau, hai người đã quét dọn vệ sinh xong xuôi.
Phó Quân Thâm phủi bụi bám trên áo sơ mi, đôi mắt hoa đào híp lại:
“Ừm, sạch sẽ rồi đấy, đi thôi.”
Lúc đi ra đã là bảy rưỡi tối.
“Ăn bữa cơm đã.” Doanh Tử Khâm lấy điện thoại ra, mở app lên: “Sau đó tôi về nhà một chuyển.”
Nhà, đương nhiên là chỉ nơi ở của Ôn Phong Miên.
Phó Quân Thâm cười khẽ: “Đều nghe theo em hết.”
Trong lúc đang tìm kiếm nhà hàng ở khu vực gần đó, thì bên tại chợt vang lên một tiếng gọi mừng rỡ: “Doanh tiểu thư!”
Doanh Tử Khâm quay đầu.
“Kéttt”
Một chiếc Maybach màu đen đột ngột dừng trước mặt cô, cửa xe bên chỗ lái phụ dần hạ xuống.
Đúng vào lúc này, phía bên kia đường.
Chung Mạn Hoa vừa từ một cửa hàng ở trung tâm thương mại thế kỷ bước ra, bà ta mới gọi cho tài xế tới đón, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô bé mặc đồng phục Thanh Trí đứng trước một chiếc xe, hơi khom lưng xuống.
Bên cạnh cô bé là cậu ấm ăn chơi khét tiếng cả thành phố Hộ này đều biết, Phó Quân Thâm.
Chung Mạn Hoa nhíu mày tỏ vẻ không vui, định bước lên trước dẫn Doanh Tử Khâm đi.
“Mạn Hoa.” Mục phu nhân ở bên cạnh để ý thấy bèn hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Chung Mạn Hoa lập tức dời mắt, chỉ muốn mau chóng rời đi. Bà ta không muốn để Mục phu nhân nhìn thấy cảnh này, nếu truyền ra ngoài thì sẽ là con gái của Chung Mạn Hoa không biết xấu hổ quyến rũ thiếu gia nhà họ Phó.
Thế nhưng, Mục phu nhân đã quay sang nhìn rồi.
Chung Mạn Hoa giật thót, kéo bà ta: “Mục phu nhân, chúng ta đi trước đi.”
Mục phu nhân lại không động đậy, bà ta nhìn chiếc Maybach màu đen kia, ngẩn người tại chỗ, nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay được.
Đó hình như là …
Xe chuyên dụng của Mục Hạc Khanh.