*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nhiên đứng phía sau, không còn lại gì để nói.
Vãi thật, cậu ta có phải con ruột không vậy?
Lúc này Giang Họa Bình mới phát hiện cô gái có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, không kìm được vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của cô: “Ấy chết, có kích động quá, có làm cháu sợ không?”
Doanh Tử Khâm lắc đầu, chào hỏi một tiếng theo phép lịch sự.
Tu Vũ cất chuỳ gai mô phỏng đi, cô ấy cũng hơi bất ngờ: “Chị Họa Bình, sao chị lại tới tận đây thế?”
“Đúng lúc chị vừa về.” Giang Họa Bình cười tươi như hoa: “Tiểu Vũ ngoan quả.”
Giang Nhiên hạn hán lời.
Thảo nào cậu ta cứ thắc mắc tại sao mẹ lại bắt mình gọi là chị, hoá ra là bị ai đó chiều hư.
Giang Nhiên càng nhăn nhó hơn, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra cảm giác “ông đây đang khó chịu”.
Loading...
Chủ nhiệm đạo đức ngơ ngác.
Còn Chung Mạn Hoa thì vẫn đứng như trời trồng tại chỗ cũ, mặt đỏ ửng vì xấu hổ, cánh môi run run.
Bà ta cảm thấy khó chịu, bứt rứt vô cùng, một cảm giác chưa bao giờ có, như máu trong người đang chảy ngược, như hàng trăm con kiến đang bò khắp người.
Nhà họ Giang… không đến để hỏi tội?
Trái lại còn cảm kích?
Lúc này Giang Họa Bình mới ngoảnh đầu lại: “Chắc hẳn đây là Doanh phu nhân, bà tính nói gì với tôi vậy?”
Chung Mạn Hoa đương nhiên là biết Giang Họa Bình.
Giang Hòa Bình và bà ta ngang hàng với nhau, là chị hai của Giang Mạc Viễn, nhưng đã chuyển tới đế đô từ khi lên năm, sau khi đi lấy chồng lại càng xa cách với thành phố Hộ hơn.
Từ trước đến nay Chung Mạn Hoa không bao giờ chịu đựng nổi việc để người khác bối tro trát trấu, khiến bà ta mất mặt.
Nhưng người này lại là Giang Họa Bình, bà ta còn chẳng có tư cách để nổi giận chứ nói gì.
“Cũng không có chuyện gì.” Chung Mạn Hoa hít một hơi thật sâu, cười một cách miễn cưỡng: “Nghe nói mấy đứa nhỏ đánh nhau ở trường, phiến cô phải lặn lội tới tận đây, để cô chê cười rồi.”
“Wow, bà cô lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nữa.” Tu Vũ kinh ngạc:
“Chẳng phải lúc nãy bà còn bắt bổ Doanh xin lỗi nhà họ Giang ư, còn ra tay tát người ta, sao bây lại như thế này?” Chung Mạn Hoa giận tím mặt, nhưng ánh mắt sắc lẹm: “Người lớn nói chuyện, trẻ con được phép nói leo à?”
Giang Họa Bình thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng: “Doanh phu nhân, bà không biết hôm nay con trai tôi chặn cô bé, không cho vào lớp nên mới bị đánh à?”
“Chuyện này vốn là lỗi ở con trai tôi, đánh nhau cũng là do nó đầu têu, sao bà lại bắt con mình xin lỗi.”
Một lời chất vấn thẳng thắn, không nể tình.
Chung Mạn Hoa cứng họng, khí thể lập tức giảm sút: “Tử Khâm, sao lúc nãy con không nói cho mẹ nghe?”
Doanh Tử Khâm ngước lên, lạnh nhạt: “Phí lời.”
Cô quay sang cảm ơn Giang Họa Bình xong thì đẩy cửa ra ngoài.
“Ý của bố Doanh là nói một câu với bà cũng chỉ phí lời.” Tu Vũ hừ lạnh:
“Chị Họa Bình, bọn em đi nhé.”
Giang Họa Bình vẫy vẫy tay, híp mắt cười, lại lạnh lùng nói tiếp:
“Doanh phu nhân, mặc dù không phải con mình dứt ruột đẻ ra nên không biết xót, nhưng cũng không cần phải trở thành kẻ thù, bà nói có đúng không?”
Chung Mạn Hoa nóng ran mặt: “Đúng, đúng.” Giang Nhiên cuối cùng đã hiểu nguồn cơn, cậu ta bước đến gần, cười nhạt: “Ai cần xin lỗi?
Nhiều chuyện.” Cậu ta là đàn ông con trai, có chơi có chịu.
Bị một đứa nhỏ chế nhạo, Chung Mạn Hoa càng mất mặt, với lấy túi xách rảo bước rời đi.
Giang Nhiên khó chịu: “Mẹ, mẹ vẫn chưa nói lý do tại sao mẹ quay về.”
“Phía nhà họ Mộng bào chế ra loại thuốc mới, mẹ có đem cho con một ít.” Giang Hòa Bình vỗ vai con trai: “đế đô bây giờ loạn lắm, con cứ sống ở thành phố Hồ đi.”
Giang Nhiên đáp lấy lệ một tiếng, bận bịu với suy nghĩ trong lòng.
Xem ra có vẻ như cuộc sống của học sinh chuyển lớp kia rất khổ, hừ, đã vậy cậu ta sẽ nể mặt cô thằng cậu ta một lần, sau này đối xử tốt với cô hơn một tí.
***
Sáu giờ, ngoài cổng trường.
Nhiếp Triều đang thiu thiu ngủ ở hàng ghế sau.
Đến khi cửa xe bị kéo ra, anh ta mới giật mình tỉnh giấc, trông thấy cô gái ngồi ở ghế phụ: “Em gái tới rồi à.”
Doanh Tử Khâm ngoảnh đầu lại, nhướng mày: “Vết thương đỡ chưa?”
“Đại lão đúng là đoán như thần.” Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Triều hưng phấn kể: “Có phải cô biết bói toán thật không, cô xem thử giúp tôi, đến bao giờ tôi mới tìm được chân mệnh thiên nữ của mình?”
“Nhiếp Triều.”
Một giọng đàn ông thong thả truyền tới từ phía trước, trong vẻ bình tĩnh xen lẫn sự cảnh cáo.
“Thất thiếu, tôi chỉ hỏi thôi mà.” Nhiếp Triều gãi đầu: “Không phải vì tò mò thôi sao.”
“Ừm, không đâu.” Doanh Tử Khâm chống cắm dựa vào cửa kính, vô cùng thư thái: “Đùa thôi, dọa anh đấy.”
Nhiếp Triều câm nín.
Cũng đúng, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Có điều tại sao em gái không dịu dàng với anh như thế nhỉ? Phó Quân Thâm đưa cho Doanh Tử Khâm một túi sô-cô-la chip rồi mới khởi động xe.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước bệnh viện Thiệu Nhân,
“Không cần đợi tôi đâu.” Doanh Tử Khâm xuống xe, đeo cặp lên vai:
“Anh cứ làm việc của mình đi, lát tôi tự về.”
“Ừm.” Phó Quân Thâm cũng không nói nhiều, anh giơ tay xoa đầu cô:
“Chú ý an toàn, có gì thì gọi cho anh.”
Doanh Tử Khâm cũng không để tâm đến lời anh nói, cô chỉnh lại tóc tai, gật đầu rồi đi vào bệnh viện.
Bệnh viện Thiệu Nhân mà Mục Hạc Khanh cho cô là một bệnh viện chuyên Đông y, có lịch sử hai mươi năm, danh tiếng không hề kém cạnh các bệnh viện tuyến đầu.
Nhưng do sự nổi lên của y học phương Tây trong mấy năm nay, người đến khám Đông y càng ngày càng ít.
Doanh Tử Khâm đưa mắt nhìn một lượt các phòng khám lớn trong bệnh viện, lẩm nhẩm tính toán,
Trong lòng đã có tính toán, cô trực tiếp đến văn phòng Chủ nhiệm khoa nội, giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nói uy nghiêm của người đã ngồi lâu trên vị trí cao vang lên.
Cánh cửa mở ra, Chủ nhiệm khoa nội ngẩng đầu, bất chợt chau mày.
Ông ta nhận được thông báo, nên biết lúc này sẽ có một chuyên gia “ô dù” tới.
Vốn dĩ ông ta rất ghét những hành vi đi cửa sau như thế này, song không ngờ người được điều đến vẫn còn là một cô bé?
Chắc là ngay cả hai loại dược liệu Đương Quy và Độc Hoạt cũng không phân biệt nổi, vậy mà vẫn có mặt mũi nhận cái danh chuyên gia, ngồi hưởng lương không.
Chủ nhiệm khoa nội thầm cười khinh bỉ, ông ta cũng không buồn tỏ vẻ khách sáo.
Lấy ra một túi tài liệu, ném lên bàn: “Của cô đây, mang đi đi.”
Doanh Tử Khâm giở ra xem, tiện tay lật mở, đọc một hiểu mười, rất nhanh đã ghi nhớ hết, rồi ném lại chỗ cũ.
Thấy vậy, Chủ nhiệm khoa nội càng ghét hơn, ông ta toan nói “không có gì thì đi đi”, đúng lúc ấy cánh cửa im lìm bỗng bị đẩy tung ra.
Một cô y tá thở hồng hộc chạy vào, gấp gáp nói: “Chủ nhiệm, bệnh nhân giường số 17 rơi vào hôn mê sâu rồi.”
Chủ nhiệm khoa nội đột ngột biển sắc: “Tôi tới ngay.”
Ông ta cũng không còn tâm trí nào nhở đến việc Mục Thừa giao phó, bỏ lại cô gái vội vàng ra ngoài.
Doanh Tử Khâm khẽ chuyển động trong mắt, từ tốn bước đến chỗ cấp cứu.
Trong phòng bệnh trước mặt, tâm huyệt trên người bệnh nhân cắm đầy kim, nhưng hơi thở vẫn mất dần dần.
Các bác sĩ đều bó tay hết cách: “Làm sao bây giờ chủ nhiệm?”
“Trước tiên hãy thông báo cho người nhà bệnh nhân.” Chủ nhiệm khoa nội lấy lại bình tĩnh: “Vốn dĩ có thể cầm cự đến hiện tại, cũng xem như là kỳ tích, không cứu được là việc nằm trong dự liệu.”
Tuy nhiên, phòng bệnh bỗng vang lên bốn chữ giống như dội gáo nước lạnh vào ông ta.
“Có thể cứu được.”
Các bác sĩ quay lại, tất cả đều sửng sốt.
Chủ nhiệm khoa nội đang rối như tơ vò, lại thấy có người phá rối thêm, lửa giận bùng lên: “Có thể cứu? Được thôi, cô nói xem cứu thế nào?”
Doanh Tử Khâm chỉ liếc một cái, lạnh nhạt nói: “Kim Châm Độ Huyệt.”
“Kim Châm Độ Huyệt?” Chủ nhiệm khoa nội tức đến bật cười: “Cô biết cái gì là Kim Châm Độ Huyệt không?”
Đó là kỹ thuật sử dụng kim được ghi chép lại trong sách cổ, cách đây hơn hai trăm năm, kỹ thuật này đã trở thành truyền thuyết rồi, làm gì có ai biết?