*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô Đặng cau mày.
Cho dù có thành kiến thì cũng đâu thể nói như vậy trước mặt trẻ con?
Học sinh thì phải khích lệ cổ vũ chứ.
Cô Đặng lắc đầu, bà đẻ thấp giọng, giải thích với cô gái bên cạnh: “Em Doanh này, thầy Hạ là sinh viên tốt nghiệp Đại học Norton, trẻ tuổi bộc trực, nói chuyện thẳng thắn, em đừng để bụng.” Doanh Tử Khâm vốn không nghe, cũng không nhìn.
Song lúc nghe thấy ba chữ Đại học Norton, cuối cùng cô cũ9ng cho Hạ Tuần một ánh mắt.
Trường đại học này được gọi là đại học hàng đầu thế giới, kết quả là ai cũng có thể vào à? Mắt nhìn người kiểu gì thế? 3Càng ngày càng thụt lùi.
E là luyện kim đến mức biến mình thành kẻ ngốc luôn rồi.
Doanh Tử Khâm không có hứng thú nhìn Hạ Tuần nữa, cô lấy di động ra, lên mạng tìm kiếm “Đại học Norton”, sau đó click mở trang web chính thức bằng tiếng Anh của trường.
Website chính thức của trường rất đơn giản, không khác gì các trường đại học khác.
Loading...
Chỉ là những tin tức trong khuôn viên trường, kế hoạch các khoa viện, tuyển sinh và việc làm, vân vân… Ngoài ra còn đăng một số hình ảnh.
Không thay đổi gì so với trước kia, thậm chí cả những công trình kiến trúc có tuổi đời hàng thế kỷ từ thời trung cổ vẫn được bảo tồn.
Doanh Tử Khâm như suy nghĩ chuyện gì.
Với tính cách của kẻ điên kia, thật sự sẽ biển Đại học Norton thành một trường học bình thường ư?
Nhưng bất luận thế nào, bây giờ ba chữ Đại học Norton này đại diện cho số một thế giới.
Nhiều năm qua, nước Hoa cũng chỉ có mấy chục người vào được Đại học Norton, sau khi tốt nghiệp, không một ai không phải là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực của mình.
Hạ Tuần không chịu thì cũng không có cách nào, Bằng cấp của anh ta quá xuất sắc, anh ta có tư cách khiến Thanh Trí phải nhượng bộ.
Nếu anh ta thực sự từ chức thì sẽ là tổn thất của Thanh Trí.
Hiệu trưởng do dự: “Em Doanh, em xem chuyện này…” “Thầy hiệu trưởng không cần khó xử.” Doanh Tử Khâm đứng dậy: “Em không muốn chuyển sang lớp quốc tế.” Nghe vậy, Hạ Tuần hơi nhíu mày, lòng bỗng chùng xuống.
Có một cảm giác không thoải mái, cứ như anh ta tự mình đa tình.
Hiệu trưởng lại thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy em Doanh, em xem em muốn chuyển sang lớp nào?”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, dửng dưng đáp: “Em sang lớp A19.”
“Lớp A19?” Hiệu trưởng hơi ngây người, một lúc lâu sau mới nhớ ra đúng là khối 11 có lớp này.
Những lớp A19 kia thực sự là…
Ông ta lại bắt đầu đau răng.
Sắc mặt Hạ Tuần một lần nữa khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Chọn vào lớp A19 chính là tự đắm mình trong trụy lạc.
Anh ta không muốn nhìn cô gái thêm lần nào nữa, cứ thể đứng dậy bỏ đi.
Hiệu trưởng hết cách, chỉ có thể đồng ý: “Vậy vào lớp A19 đi.”
Ông ta lấy ra hồ sơ học bạ đã chuẩn bị trước rồi gọi giáo viên chủ nhiệm lớp A19 đến bàn bạc việc này.
Vốn dĩ không phải chuyện được tiến hành bí mật, lại có liên quan đến lớp A19 nên chẳng mấy chốc, trên diễn đàn trường Thanh Trí đã xuất hiện bài viết có liên quan.
Tiêu đề: Báo… Cô con gái nuôi của nhà họ Doanh sắp chuyển sang lớp A19!
Nội dung: Như tiêu đề, chủ thớt vừa nhận được tin tức, chính là đứa con gái nuôi dựa vào quan hệ mới vào được lớp xuất sắc kia, chắc là vì đánh bạn học nên bây giờ lớp xuất sắc không cần cậu ta, lớp quốc tế cũng không muốn nhận nên cậu ta chỉ có thể chuyển sang lớp A19.
Các bạn học lớp A19 ơi, chủ thớt thay các bạn mặc niệm 3 giây trước nhé.
Chỉ là một bài đăng ngắn ngủi như vậy nhưng trong vòng chưa đến một phút đồng hồ đã có tới hơn trăm bình luận.
“Lầu 1: Cái gì cái gì cái gì?”
“Lầu 2: Đậu xanh rau má? Sang lớp A19 à? Nên nói cậu ta rộng lòng hay là to gan đây?”
“Lầu 3: Vậy cậu ta xong đời rồi, anh Nhiên sẽ không cho cậu ta vào đâu.”
“Lầu 4: Xí chỗ bán hạt dưa và coca đây, que cay năm mươi xu một gói.”
“Lầu 5: Đừng nói là anh Nhiên, cả chị Vũ cũng không cho đầu, OK?”
“Lầu 108: Uây, lớp A19 thảm quá, dù sao tôi cũng chẳng có thiện cảm với đứa con gái nuôi này.
Nếu không phải vì cậu ta, sao Doanh nữ thần lại tức đến độ phải ra nước ngoài?”
“Lầu 109: Ngồi hóng anh Nhiên và chị Vũ đuổi đứa con nuôi nhà họ Doanh này đi.”
“Lầu 470: Ơn giời, lớp xuất sắc đây, cuối cùng hòn đá ngáng chân này cũng cút đi rồi.”
Lớp xuất sắc cử như ăn Tết, trong giờ cũng không tập trung học, thi nhau trả lời bài đăng.
Chung Tri Vãn tắt điện thoại, bắt đầu học thuộc lòng.
Cô ta chờ Doanh Tử Khâm thê thảm rời khỏi lớp A19.
Khối 11, lớp A19.
Mấy học sinh theo phong cách rock, ăn mặc như HKT vây xung quanh bục giảng, mở máy tính bảng xem diễn đàn, càng xem sắc mặt càng đen thui.
“Đệch, hiệu trưởng nghĩ gì vậy? Lớp A19 chúng ta ai muốn cũng có thể vào à?”
Lớp A19 khối 11 có một biệt danh, gọi là “lớp không nói nổi”.
Bởi vì trong lớp này lẫn lộn đủ loại học sinh cá biệt, thầy cô không quản lý được, phụ huynh lại không rảnh để quan tâm.
Không chỉ có vậy, anh cả chị đại của Thanh Trí đều ở lớp này.
Thế này thì ai mà chọc nổi? Học sinh các lớp khác trông thấy người lớp A19 đều phải đi đường vòng, không muốn dây vào đống rắc rối.
Thể mà lại có người chủ động muốn đến lớp A19 à?
Một nữ sinh bước tới, đạp mấy người kia một phát: Nói nhỏ thôi, đừng ồn ào đánh thức anh Nhiên.”
Mọi người vội vàng im bặt, vô thức nhìn sang bên trái.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang chói chang, người đó lại gục đầu lên bàn ngủ.
Cậu ta vùi cả đầu vào trong áo đồng phục, không trông rõ mặt mũi thế nào.
Áo đồng phục ngắn tay phác họa đường cong cơ bắp chỉ thiếu niên mới có, vô cùng hoàn mỹ.
Sau câu nói của nữ sinh kia, tiếng ồn ào trong lớp đã lập tức ngưng bát nhưng vẫn không kịp.
Người kia khẽ cử động, ngẩng đầu khỏi mặt bàn, tóc mái lộn xộn trước trản che mất nửa cặp mắt xinh đẹp.
Dáng vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.
Tất cả các bạn học khác đều kính sợ tránh xa.
Một tên đàn em nhăn nhó tiến lên: “Anh, anh Nhiên, có người sắp chuyển tới lớp chúng ta, chính là…”
Giang Nhiên không thèm nghe hết đã cất giọng khàn khàn đầy cáu kỉnh: “Mặc kệ nó là ai, bảo nó đến từ đầu thì cút về đó.”
Nhận được lời khẳng định, đám đàn em lập tức hoan hô.
“Anh Nhiên đúng là khí phách!”
“Anh Nhiên, lát nữa ra oai phủ đầu nó, dọa cho nó khóc luôn!”
Đám đàn em tranh nhau dọn ghế rót nước, phục vụ Giang Nhiên ngồi xuống trước cửa lớp.
Cũng chính lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
Giang Nhiên uống ực một ngụm nước, hơi nheo mắt, nhìn theo các bạn trong lớp.
Cô gái mặc đồng phục hai màu trắng xanh đan xen, vai phải đeo cặp sách.
Dường như cảm nhận được điều gì, cô nghiêng đầu, cặp mắt phượng quét về phía đám Giang Nhiên.
Góc nghiêng chuyển thành chính diện, cách một khoảng vẫn khiến người ta cảm nhận thấy sững sờ.
Giang Nhiên siết chặt chai nước khoáng trong tay, yết hầu khẽ chuyển động.
Đám đàn em bên cạnh thoáng trầm mặc, vài giây sau… “Đệch, có thể xinh đẹp thế này ư? Có tồn tại thật à?”
“Mày im mồm đi, xinh đẹp thì đã sao? Xinh đẹp cũng không thể tới lớp chúng ta.” “Đúng vậy, chúng ta có phải loại chỉ nhìn mặt đầu, cơ mà anh Nhiên, hay lát nữa anh… anh ra tay nhẹ nhàng chút nhé.”
Giang Nhiên cười lạnh: “Cút.”
Đám đàn em ngậm miệng.
Ồ, nghĩ cũng đúng.
Trừ chị Vũ, anh Nhiên của bọn họ thực sự chưa từng đối xử nhẹ nhàng với bất kỳ người khác phái nào chứ đừng nói là thương hoa tiếc ngọc.
Giang Nhiên đứng dậy, ném chai nước khoáng trong tay đi, bấy giờ mới không nhanh không chậm tiến lên phía trước.
Doanh Tử Khâm cũng vừa hay đến gần rồi dừng lại.
Bọn đàn em nhìn chằm chằm về phía trước, tất cả đều muốn xem lát nữa đứa con nuôi nhà họ Doanh này biến đi như thế nào, đúng lúc này lại nghe thấy vị đại ca của Thanh Trí lên tiếng.
“Muốn vào lớp A19 à? Được thôi.” Giang Nhiên đút hai tay vào túi quần, liếc nhìn cô gái:
“Đánh thẳng tôi thì tôi cho cậu vào.”
“Nếu không, cút về lớp xuất sắc của cậu đi.”
Bọn đàn em lập tức tỏ vẻ tôn sùng.
Không hổ là anh Nhiên, ngay cả em gái có nhan sắc cỡ này cũng ra tay được, bảo sao làm quý tộc độc thân bao nhiêu năm qua.
Nghe nói đứa con gái nuôi nhà họ Doanh này là loại nhát gan, chắc chắn sẽ sợ chạy mất dép.
Ai ngờ, cô gái nghe vậy liền lập tức đặt cặp sách xuống.
Đoạn cô ung dung vén tay áo lên giữa khuỷu tay rồi lùi về phía sau một bước, chừa lại một khoảng không gian đủ rộng.
Đám đàn em ngây người.
Giang Nhiên chậm rãi ngẩng đầu.
Doanh Tử Khâm híp đôi mắt phượng, uể oải nói: “Được, cậu lên trước đi.”