*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu ngừng lại vài giây rồi đột ngột xoay người chạy mất.
Ôn Phong Miên ngây người, cất giọng nói với một câu:
“Dũ Dũ, con chạy cái gì?”
Còn chàng trài đã chạy mất bóng từ lâu.
“Khụ khụ khụ…” Ôn Phong Miên nổi giận, nhịn không được bắt đầu ho khan: “Con nhìn xem, sao con vừa quay lại là nó chạy mất dạng vậy?”
“Sức khỏe của bố không tốt, bổ vào trong trước đi.” Doanh Tử Khâm vỗ lưng ông: “Con đi xem sao.”
Du Du là con trai ruột của Ôn Phong Biên, tên là Ôn Thính Lan bởi vì lúc nhỏ mắc nhiều bệnh nên mới có tên mụ như vậy.
Bọn họ không phải chị em ruột nhưng tình cảm còn sâu đậm hơn cả chị em ruột.
“Yêu Yểu…” Ôn Phong Miên muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Cũng tốt.” Ông mỉm cười, gương mặt hết sức dịu dàng: “Bố đi nấu cơm cho hai đứa, lát nữa quay về là ăn được rồi.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Chỉ được nấu bánh trôi.” Đừng mơ đụng đến dầu mỡ.
Loading...
Tuổi dược liệu ở đây quá ngắn, cô phải bồi bổ sức khỏe Ôn Phong Miên từ mọi mặt.
Ôn Phong Miên họ khẽ một tiếng, không được dễ chịu lắm: “Bố biết rồi, con mau đi tìm Du Du đi.” Ông tỏ ý đuổi người.
“Nếu đợi con quay lại, phát hiện ra…” Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn khắp phòng bếp, giọng điệu cùng xem như mềm mỏng: “Bố biết phải làm thế nào rồi đấy.”
Ôn Phong Liên đột nhiên cảm thấy lần này quay về hình như con gái trở nên hung dữ lên nhiều: “..”
Ông vừa thấy khó xử vừa thấy buồn cười: “Được rồi, bố nghe lời con.”
Doanh Tử Khâm gật đầu rồi mới rời đi.
Nhìn bóng lưng con gái đi xa, Ôn Phong Miên khẽ thở dài một hơi, tâm trạng rất phức tạp, vành mắt lại bắt đầu ửng hồng.
Làm sao ông không nhìn ra chuyện này trở về cô đã gầy yếu đi nhiều được.
Lúc trước, tuy trong nhà nghèo khổ nhưng ông không bao giờ để hai đứa nhỏ phải ăn uống kham khổ.
Rốt cuộc sau khi Yểu Yểu trở về nhà họ Doanh đã xảy ra chuyện gì? Ông Phong Miện cau mày, ấn vào lồng ngực rồi lại bắt đầu ho khan, có vẻ rất lo lắng.
Lúc Doanh Tử Khâm tìm thấy Ôn Thính Lan, cậu đang đứng một mình bên bờ hồ, lặng lẽ nhìn pháo hoa ở phía xa xa, đôi mắt đen lay láy không một gợn sóng.
Màn đêm nặng trĩu, gió lạnh thổi tốc từng trận.
Mặt hồ kết một tầng băng mỏng, phản chiếu ánh trăng tròn.
Chàng thiếu niên tựa gió, bóng lưng thẳng tắp, áo trắng quần đen, khí chất tao nhã mà cao quý.
Đúng kiểu mà các nữ sinh trong trường học sẽ thích.
Doanh Tử Khâm bước lên trước, móc ra một que kẹo mút từ trong túi áo, đưa cho cậu: “Vị đào đấy.”
Nhưng Ôn Thính Lan không nhận, cũng chẳng hề động đậy gì.
Cậu đang cười, tiếng cười vô cùng lạnh lẽo: “Tôi cứ tưởng cả đời này chị sẽ không quay lại cơ, chị quay lại đây làm gì?”
Nhưng cậu chẳng hề nhận được câu trả lời.
Sau khoảng mười phút chờ đợi, chàng trai quay đầu, gương mặt lạnh tanh.
Song nhìn ở khoảng cách gần thể này, ánh mắt cậu bỗng chốc thay đổi.
Rõ ràng cơ thể người con gái gầy gò hơn lúc chia tay vào một năm trước nhiều, nương theo ánh trăng cậu có thể nhìn thấy những lỗ kim trên cánh tay cô gái.
Chi chít dày đặc, rất nhiều, không thể nào đếm hết.
Vốn dĩ những lỗ kim ấy không rõ ràng nhưng vì làn da cô quả trắng nên nó lại trở nên rõ nét, khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Cơ thể Ôn Thính Lan cứng đời, cậu ngẩn người nhìn những lỗ kim ấy, vừa mở miệng thì giọng nói đã khàn khàn: “Chị, chị… bị bệnh à?” Một năm trời chị không trở về, hóa ra là vì bị bệnh ư? Doanh Tử Khâm im lặng không đáp, một lần nữa lấy que kẹo mút ra, nhướng mày: “Không giận nữa hả?”
Vì một số chuyện nên người em trai này của cô đã từng mắc chứng tự kỷ rất nghiêm trọng, kể từ sau năm mười tuổi mới có chuyển biển tốt nhưng nó cũng đã tạo thành tính cách lạnh lùng, hướng nội của cậu.
Những ngày đầu, Ôn Phong Miên cũng chẳng có cách nào tiếp cận con trai.
Một năm vừa qua cô bặt vô âm tín đã gây ra tổn thương không nhỏ đến cậu.
Quan hải thính lan bằng phong khởi, phù điêu trực thượng cửu vạn lý.
Ngắm biển nghe sóng tựa gió lên, lên như diều gặp gió chín vạn dặm.
Ôn Thính Lan, cái tên này được gửi gắm kỳ vọng của ông Phong Miên.
“Sao thế?” Ôn Thính Lan vẫn chưa nhận, con người cậu đen láy, sâu thăm thẳm: “Chị, nhà họ Doanh đối xử với chị không tốt hả? Bọn họ đã làm những gì?”
“Không có gì, họ đối xử tốt lắm.” Doanh Tử Khâm đá cục sỏi trên mặt đất, nở một nụ cười mỉm: “Em học hành cho tốt, không cần lo lắng những chuyện khác.”
Từ bé Ôn Thính Lan đã là thiên tài nhưng vì cơ thể yếu ớt, mười ba tuổi mới bắt đầu đi học, mặc dù vậy cậu vẫn nhảy cóc mấy lớp liền.
Ôn Thính Lan nhỏ hơn cô một tuổi nhưng năm nay đã học lớp mười hai rồi, tháng sáu này sẽ tham gia kỳ thi đại học.
Nghe được lời này, Ôn Thính Lan mím chặt môi, cánh tay cậu run rẩy, nhận lấy que kẹo mút kia.
Cậu xé mở vỏ kẹo cho vào trong miệng rồi cắn nát.
Rất ngọt, giống như trước kia vậy nhưng chẳng hiểu sao lòng cậu lại quặn thắt.
Cho dù qua bao lâu thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên gương mặt đáng ghê tởm của đám người đó vào một năm trước.
“Ôn Tử Khâm cái gì? Tử Khâm là con gái nhà họ Doanh chúng tôi, tất nhiên cũng phải mang họ Doanh, các người đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ.”
“Nếu để các học sinh ở trường Thanh Trí biết con bé có một ông bố và đứa em trai làm nông thì họ sẽ nghĩ sao về con bé?”
“Đây là 100 nghìn nhân dân tệ, quên chuyện ông có một đứa con gái đi.
Sau này con bé cũng sẽ không gặp lại các người nữa, các ngươi chỉ làm vướng chân con bé thôi hiểu chưa?”
Sau đó, chị gái cậu không hề quay về trong suốt một năm thật, đến một cuộc điện thoại cũng chẳng có.
Cậu chờ rồi lại đợi, đợi đến lúc từ bỏ.
Cậu nghĩ rằng sau khi đến thành phố Hồ cô đã quên béng mất hai cha con bọn họ.
Bây giờ xem ra, rõ ràng là nhà họ Doanh đã làm gì đó, hơn nữa cô cũng sống không được êm ấm mấy.
Ông Thính Lan lại mím môi, nhỏ giọng: “Chị, xin lỗi chị, lẽ ra em không nên oán trách chị.”
Cậu biết cậu có bệnh tâm lý nên tính tình hung hăng nhưng cậu không thể khống chế được.
Chàng trai khẽ cúi đầu, siết chặt ngón tay.
Cậu đang cố gắng sửa đổi.
Cậu rất muốn trở thành người bình thường.
“Không trách em được.” Doanh Tử Khâm nhét hai tay vào túi áo: “Quay về thôi, chắc bổ đợi sốt ruột rồi.”
Nút thắt trong lòng vừa được cởi bỏ, cơ thể căng cứng của Ôn Thính Lan cũng thả lỏng hơn nhiều, bắt đầu huyên thuyên chuyện nhà cửa giống như mười mấy năm qua: “Thật ra chiều hôm nay em không đi học, em xin nghỉ rồi.”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Chạy vào chợ trong thành phố mua thịt hả?”
“Vâng.” Ôn Thính Lan thản nhiên đáp: “Sức khỏe của bổ càng ngày càng kém, em muốn bồi bổ thêm cho bố.”
Lúc bình thường cho dù có thịt ăn Ôn Phong Miên cũng không động đũa tới.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chốc rồi nói: “Vậy em đã nghĩ kỹ sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”
“Rồi.” Nhắc đến chuyện này, trong đôi mắt đen lay láy của chàng trai có một tia sáng lóe lên, còn rực rỡ hơn ánh sao trên trời: “Chị, em muốn thi vào Đại học Đế đô.”
Đại học Đế đô, trường đại học đứng đầu của Hoa Quốc, ngôi trường mà hàng chục nghìn học sinh đều muốn thi vào.
Doanh Tử Khâm không hề bất ngờ với câu trả lời này, với khả năng của Ôn Thính Lan, cho dù không có đủ tài nguyên cho việc học tập thì cậu cũng có thể thi đỗ một cách dễ dàng.
Ôn Thính Lan lại đáp: “Nhưng mà, thật ra trường em muốn vào nhất vẫn là đại học Norton.
Tuy nhiên, không có thư giới thiệu do hiệu trưởng đích thân viết thì không thể vào được.” Sắc mặt Doanh Tử Khâm có vẻ ngập ngừng: “Đại học gì cơ?”
“Đại học Norton.” Ôn Thính Lan tưởng rằng cô không biết nên lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin trên mạng cho cô xem: “Chính là trường này, đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng các trường đại học toàn thể giới, chưa bao giờ thay đổi thứ hạng.”
Doanh Tử Khâm nhìn màn hình, chìm vào yên lặng.
Cô luôn cảm thấy lần này sau khi cô quay về thì có rất nhiều chỗ thay đổi.
Gia tộc Laurens mở rộng chi nhánh ngân hàng ra toàn cầu thì thôi vậy, dù gì kẻ keo kiệt thì vơ vét của cải nhanh.
Nhưng sao một kẻ điên chuyên nghiên cứu thần học cũng có thể mở được trường đại học đúng số một thế giới?