*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta rất ghét đứa con nuôi này của nhà họ Doanh, nhất là sau chuyện xảy ra hôm trước.
Học dốt, nhân phẩm kém lại còn nói dối như cuội.
Đến người hiền như Doanh Lộ Vi mà nó cũng có thể chọc giận được, cô ta thực sự cảm thấy không đáng cho người bạn thân của mình, Lục Chỉ cũng đã xem Weibo hôm nay rồi nhưng có thể chứng minh cái gì chứ?
Cô ta có thể chắc chắn rằng Doanh Tử Khâm có ảo tưởng không nên có với Giang Mạc Viễn,
Lục Chỉ ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra một kế: “Tiểu Phóng, em với chị vào trước.
Lát nữa có người vào, cô trông cửa hàng nhé.”
Câu sau là nói với nhân viên thu ngân trong cửa hàng.
“Chị, chị làm gì vậy?” Lục Phóng lấy làm lạ: “Chúng ta còn phải trốn nó à?” Trong lớp đều là Doanh Tử Khâm cúi đầu không dám nhìn mặt ai, từ lúc nào đổi thành cậu ta nhượng bộ rồi?
“Trốn cái gì mà trốn?” Lục Chỉ không cho Lục Phong nói gì thêm, kéo cậu ta đến nhà kho ở phía sau: “Chị muốn làm nó xấu mặt, tới lúc đó nó phải ngoan ngoãn đến cầu xin chị.”
Loading...
Chẳng phải nó muốn mua thuốc sao? Vậy thì còn phải xem có mua nổi hay không.
Lục Phóng ngần người rồi lập tức hiểu ý của chị mình, không nhịn được mà bật cười: “Chị, chị đúng là nham hiểm.
Chị nói xem, lát nữa nó có tức đến mức khóc nhè không?” “Chắc chắn là có.” Lục Chỉ xem hình ảnh từ camera giám sát trên màn hình máy tính: “Đến lúc đó gửi video cho Lộ Vi để Lộ Vi giải trí.” “Chị, chị gửi em nữa.” Lục Phong cảm thấy ý này rất hay: “Đợi tới lúc đi học lại, em muốn bật trước lớp cho cả lớp cùng xem.” Sắp lên lớp 12 rồi, học càng vật hơn, họ cần chút thú vui để tiêu khiển.
Mấy giây sau, cô gái đẩy cửa đi vào.
Cô vốn định đến chỗ giá để hàng nhưng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào một chỗ.
Lục Phong bất ngờ nhìn thẳng vào mặt cô, vô thức quên cả hô hấp.
Dù cô để mặt mộc nhưng vẫn khiến người ta khó có thể rời mắt được.
Đôi mắt phượng sâu lắng đen láy giống như một hố sâu không nhìn thấy đáy có thể hút người ta vào trong.
Tim Lục Phóng giật thót: “Chị, có khi nào nó biết chúng ta đang nhìn nó không?”
“Sao thế được?” Lục Chỉ không cho là vậy: “Em tưởng nó có thể biết trước tương lai à?”
Doanh Tử Khâm chuyển tầm mắt, mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Phiền phức tìm đến sau khi cô tỉnh dậy nhiều thật, cô thực sự mệt mỏi.
Cô không có thói quen đi đến đâu là bởi đến đấy.
Trước khi đến đây, cô không biết đây là cửa hàng của nhà họ Lục.
Cô cung cấp máu cho Doanh Lộ Vi một năm, thân thể quá yếu nên Chung Mạn Hoa tìm một bác sĩ điều dưỡng cho cô.
Nhưng thực ra, Lục Chỉ là do Doanh Lộ Vi giới thiệu,
Lục Chỉ tốt nghiệp tại Đại học Y học cổ truyền ở để đồ, chuyên ngành chính là Đông y, Chung Mạn Hoa cũng rất hài lòng nên mời cô ta với mức lương cao.
Nhà họ Lục ở thành phố Hồ chỉ là một gia tộc nhỏ, có thể bám vào nhà họ Doanh tất nhiên là chuyện cầu mà không được rồi.
Có điều, những chuyện này không liên quan đến cô.
Doanh Tử Khâm nhìn thuốc Đông y trên giá, rơi vào trầm tư,
Rất nhiều dược liệu đã tuyệt chủng, rất khó tìm được dược liệu tương tự để thay thế.
“Chị xem, nó đến mua thuốc thật kìa.” Nhìn thấy cảnh này, Lục Phòng chậc một tiếng: “Nó biết sao?”
Đến một từ tiếng Anh còn chả đọc được, còn biết thuốc Đông y chắc? Lục Chỉ rất bực bội: “Em quan tâm nó làm gì? Xem trò cười của nó là được rồi.”
Trước giá thuốc.
Doanh Tử Khâm nhìn một vòng, cô phát hiện ra mình đã đánh giá cao chất lượng của dược liệu ở cửa hàng này rồi.
Cách bảng gỗ, cô cũng có thể ngửi được tuổi của số dược liệu này cao nhất không quá 20 năm.
Nhưng bệnh của Ôn Phong Miền rất nguy cấp, không thể chần chờ thêm một chút nào nữa, miễn cưỡng dùng trước vậy, cùng lắm thì mấy hôm nữa đích thân cô sẽ tự lên núi hải.
“Thưa cô, xin hỏi cô cần mua loại dược liệu nào ạ?” Nhân viên thu ngân nghe theo lời của Lục Chỉ: “Chi bằng cô hãy nói ra triệu chứng, chúng tôi có thể bốc thuốc giúp cô.” “Không cần đâu.” Doanh Tử Khâm tùy ý nói: “Thương truật, ngũ linh chỉ, vọng nguyệt sa, long tiến hương.” Cô kể ra 30 loại dược liệu, sau đó nói: “Mỗi loại năm cân.”
“Phụt!” Lục Phong còn đang bất ngờ vì một đứa học dốt mà có thể nhớ được nhiều tên dược liệu như vậy, nghe đến câu cuối thì bật cười, châm biếm: “Năm cân? Nó tưởng chỗ này bán rau chắc?”
Đúng là con nhà quê không biết cái gì, thuốc Đông y có thể bán theo cân à? “Dù sao thì nó cũng không mua được.” Lục Chỉ lại ra hiệu cho nhân viên thu ngân bằng mắt.
Nhân viên thu ngân hiểu ý, lúc này mới nói: “Thưa cô, số lượng dược liệu có cần quá lớn, cửa hàng chúng tôi cần phải chuẩn bị hàng, mời cổ ký tên vào hóa đơn trước.” “Ừ.” Doanh Tử Khâm nhàn nhạt nói: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Lục Chỉ ra dấu “năm”.
Nhân viên thu ngân mỉm cười: “500 nghìn ạ.”
Lục Chỉ và Lục Phong đang đợi cô gái vì không có tiền mà túng quẫn đến bật khóc, song…
“500 nghìn?” Doanh Tử Khâm không hề nhíu mày: “Chỗ này chuyên bán thuốc cho Thái Thượng Lão Quân à?”
Nụ cười của nhân viên thu ngân cứng lại.
“Hừ.” Sắc mặt của Lục Chỉ cũng khó coi: “Bán tiên đan đấy, làm sao? Không mua nổi thì phần nhanh lên.”
Nhân viên thu ngân nhận được tin liên khôi phục nụ cười, uyển chuyển nói: “Thưa cô, dược liệu của chúng tôi đều được hái từ trên Nguyên Sơn, khá là đắt, nếu cô không mua nổi thì…”
Doanh Tử Khâm nâng mắt: “Được.”
Cô vừa nói câu này, mấy người kia liền hỏa đá.
“Cô ta làm cái trò gì vậy?” Lục Chỉ nghi hoặc: “Dám tiêu tiền như thế?” Nhà họ Doanh cũng không thể cho cô nhiều tiền như thế mới phái.
Lục Phong phân tích: “Loại quê mùa như nó không hiểu giá thị trường.
Nó mua thì chúng ta cũng lãi.” Số dược liệu đó đắt thật nhưng tổng cộng lại cũng không quá 50 nghìn, 500 nghìn đủ để mua gấp mười lần số thuốc đó rồi.
Chỉ có kẻ ngốc mới mua.
Nghe lời này, Lục Chỉ cũng yên tâm, gật đầu với nhân viên thu ngân.
Được sự đồng ý, nhân viên thu ngân nhanh chóng in ra một tờ hóa đơn.
Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn, nhận lấy nhưng không ký tên mà lấy điện thoại ra, chậm rãi gọi đến một dãy số.
Sau ba tiếng chuông, người ở đầu dây bên kia nhấc máy nghe, cô mở loa ngoài.
Giọng cô gái trong trẻo, lạnh lùng, không nhanh không chậm: “Tôi muốn khiếu nại, cửa hàng dược liệu Đông y ở số 148 đường Nam Trung Sơn bán thuốc gấp 10 lần giá thị trường.
Vâng, đúng vậy.”
Lục Chỉ ngạc nhiên đến đờ đẫn.
Cô ta thực sự không dám tin vậy mà con bé này lại dám gọi điện tử cáo cửa hàng họ.
“Chị, nó mưu mô quả!” Lục Phóng buột miệng nói: “Chẳng trách nó muốn hóa đơn, nó đang bẫy chúng ta!” Nhà họ Lục không có thể lực hùng hậu như bốn gia tộc lớn giàu có, nếu thực sự bị khiếu nại.
Lục Chỉ hoảng hốt, xông ra mắng to: “Mày muốn chết à?” Cô gái lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng Lục Chỉ lại bị nhìn đến lạnh cả sống lưng, có điều dù sợ nhưng cô ta vẫn mạnh miệng: “Mày còn dám khiếu nại? Để tạo đi hỏi Doanh phu nhân xem từ bao giờ mà nhà họ Doanh lại dám cho một đứa con nuôi giẫm đạp lên đầu nhà họ Lục tao.”
Nói rồi cô ta lôi điện thoại ra, trông như chuẩn bị gọi điện thoại mách tội Doanh Tử Khâm vậy.
Có điều Lục Chỉ chỉ giả vờ thôi, cô ta muốn cô gái cầu xin cô ta.
Doanh Tử Khâm còn ngáp một cái, cô hơi buồn ngủ: “Không gọi thì tôi gọi hộ cô.”
“Mày…” Lục Chỉ nổi giận, thẹn quá hóa giận giơ tay lên, tát về phía mặt của cô gái.
Nhưng mới giơ lên thì bị giữ lại.
Doanh Tử Khâm nhướn mày.
Chân cô vẫn chưa đá ra đâu.
Lục Chỉ bị đau, không đứng vững được, “bịch” một cái ngã xuống ghế.
Cô ta ngạc nhiên, nghi ngờ ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Người đàn ông đứng tựa ở cửa, đôi chân dài chùng xuống, tư thế lười biếng, vẻ mặt cũng thờ ơ, có điều lời anh nói ra lại khiến máu trong người cô ta đông cứng lại.
“Nhà họ Doanh không dám nhưng tôi dám.”
Ánh nắng rọi xuống gương mặt đẹp trai như yêu tinh lại như thần tiên kia của anh, tựa một ngôi sao sáng lấp lánh.