Hắc Vô Thường nghe vậy quỳ xuống, run rẩy:
- Đa tạ điện hạ! Ta sau này sẽ tận trung với ngài!
Bạch Vô Thường cũng vui mừng quỳ xuống:
- Tạ điện hạ long ân!
Ta vỗ vào vai hai người:
- Đứng dậy đi! Hiện tại nói việc này còn hơi sớm. Trước mắt ta còn rất nhiều tử địch!
Lục Đại Hiệp cũng bước lên nói:
- Điện hạ! Hiện tại ta đã bị Ôn Thao của Huyền Minh Giáo theo dõi, Long Tuyền Kiếm này trước mắt chỉ có thể nhờ Dương Thúc Tử huynh, đồng thời hoàng hậu, điện hạ và con gái ta Lục Lâm Hiên cũng đành chỉ có thể nhờ Dương Thúc Tử huynh chăm sóc, truyền thụ võ công!
Ta gật đầu!:
- Vậy tốt! Trước mắt cũng chỉ có thể có cách này! Lục Đại Hiệp! Sau này ngươi nên ẩn tàng cẩn thận, có việc ta sẽ gọi ngươi hỗ trợ sau!
Loading...
Lục Đại Hiệp nghe vậy thì chắp tay quỳ xuống:
- Tuân lệnh thái tử!
Ta quay sang Dương Thúc Tử:
- Dương đại hiệp! Hiện tại phiền ngươi thời gian tới tạm thời thu nhận chúng ta. Bản thái tử tuổi nhỏ đã là công lực Đại Thiên Vị, là thiên hạ kỳ tài, chuyện này không được để lộ. Trước mắt, ngươi sẽ trở thành sư phụ cho ta và Lục Lâm Hiên, ngoài ra người cũng dạy võ công cho Lục Lâm Hiên nàng. Bản thái tử hiện tại cần dùng người. Nàng là con gái của trung thần, sau này cũng là giường cột tương lai của ta và đất nước.
Dương Thúc Tử cúi đầu:
- Cẩn tuân mệnh lệnh của thái tử. Hiện tại mời người đến Tàng Kiếm Lư là nơi thần ẩn thân. Ta sẽ dạy võ công cho người cùng với Lục Lâm Hiên trong thời gian tới. Đồng thời liên lạc với các Bất Lương Nhân khác, đặc biệt mười Bất Lương Soái ra mặt giúp thái tử hiệu lệnh chư hầu!
Ta gật đầu, quỳ xuống!:
- Tốt! Đệ tử Lý Tinh Vân xin được ra mắt sư phụ!
Dương Thúc Tử vội vàng nâng ta dậy:
- Điện hạ! Xin đừng đa lễ!
....
Tại Tàng Kiếm Lư là một nơi phong cảnh hữu tình, núi non trùng điệp. Ta cùng Lục Lâm Hiên đang ngồi trước mặt của Dương Thúc Tử. Người đưa xuống cho chúng ta hai bộ bí tịch nói:
- Bộ này là Thanh Liên Kiếm Ca là kiếm pháp độc môn của ta. Bên trong có tuyệt kỹ Kinh Hồng vô cùng lợi hại. Tập trung công lực đánh vào yếu hại của kẻ địch từ phía bên trên. Một khi xuất ra tất chết không có bị thương.
Bộ thứ hai là Hoa Dương Châm Pháp là một bộ pháp môn cứu người, hơn nữa tuyệt kỹ khi chiến đấu có thể dùng châm pháp để phá hoại nội lực của kẻ địch. Là bí pháp thần diệu trên giang hồ.
Nay điện hạ tuy tuổi còn trẻ đã có công lực đại thiên vị có thể xưng bá võ lâm nhưng cần rèn luyện tâm tính. Hơn thế nữa, hoa dương châm pháp ngoại trừ cứu người, tích đức hành thiện còn có tác dụng rất lớn đối với kẻ thù cường đại, do đó ta mong điện hạ có thể rèn luyện bộ môn này!
Còn về Lục Lâm Hiên con hãy rèn luyện Thanh Liên Kiếm Ca, luyện thành Kinh Hồng để đối phó với kẻ địch, phụ trợ cho sư huynh của con cũng là điện hạ của chúng ta! Con hiểu chứ?
Ta cúi lạy nói:
- Tạ sư phụ! Con sẽ học tập bộ công pháp Hoa Dương Châm này! Trước khi cứu được chúng sinh tuyệt không xuống núi gầy dựng đại nghiệp!
Dương Thúc Tử vuốt râu:
- Tốt lắm!
Lục Lâm Hiên cũng cúi đầu:
- Đệ tử xin nghe theo dạy bảo của sư phụ ạ!
Dương Thúc Tử hài lòng gật đầu:
- Được rồi! Các con hãy về phòng nghỉ đi, từ ngày mai bắt đầu luyện tập. Lục Lâm Hiên rèn luyện kiếm pháp với ta còn điện hạ thì đi làm quen với các loại dược thảo!
Hai chúng ta cúi đầu vâng dạ rồi bước ra ngoài. Chợt Dương Thúc Tử vỗ tay lên vai của ta, giọng của người có chút trầm mặc:
- Lý Tinh Vân à! Thật ra ta mong con có thể không vướng vào những tranh đấu thế tục này! Với ta mà nói, hạnh phúc của bản thân con mới là quan trọng nhất!
Ta chắp tay:
- Cám ơn sư phụ! Có điều xã tắc lâm nguy, thiên hạ đại loạn. Nay chư hầu tạo phản khắp nơi, gây ra chiến tranh, bá tánh lầm than. Ta thân là thái tử của Đường Triều phải có trách nhiệm với con dân mình. Chỉ mong mau chóng rèn luyện thành tài, đánh dẹp nghịch tặc, gìn giữ hòa bình cho bá tánh an cư lạc nghiệp. Còn về hạnh phúc của bản thân. Có thể có được sư phụ và mọi người ở bên cạnh ta, cùng ta tiếp bước trên con đường này đã là hạnh phúc của ta! Ta dù trải qua trăm cay vạn đắng cũng không còn quan trọng nữa!
Sư phụ gật đầu, nở nụ cười:
- Điện hạ có suy nghĩ như vậy thật là phúc của bá tánh! Ta sau này nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ người lập lên đại nghiệp!
....
Ta trở về phòng, mẫu hậu ôm lấy ta vào lòng hỏi han:
- Vân Nhi! Thế nào rồi? Buổi học đầu tiên tốt chứ?
Ta vuốt ve khuôn mặt của nàng:
- Mẫu hậu à! Không có vấn đề gì cả! Chỉ là thời gian tới hài nhi sẽ luyện tập bốc thuốc cứu người, mà trước khi học tập thứ này, bản thân con đã là một tuyệt thế thần y rồi. Chẳng qua cái thứ hoa dương châm pháp này vẫn cần xem qua một chút để có thể biết cách phá giải nội lực của kẻ địch.
Mẫu hậu mỉm cười, thở dài:
- Vân Nhi! Con từ nhỏ đã là thiên tài yêu nghiệt, chỉ tiếc rằng Đại Đường ta khí vận đã tận nếu không con chắc chắn sẽ là một hoàng đế tài giỏi!
Ta nâng cằm của mẫu hậu lên, nhìn vào mắt nàng nói:
- Mẫu hậu yên tâm, mặc dù Đại Đường ta khí vận đã tận không thể ngăn cản, nhưng hài nhi chỉ cần ẩn mình. Sau khi lớn khôn nhất định có thể đánh dẹp phản loạn giành lại giang sơn, một lần nữa đưa người trở thành mẫu nghi thiên hạ!
Mẫu hậu trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ôm lấy ta:
- Thật may mắn vì ta đã sinh ra được con! Vân Nhi! Nếu không có con! Mẫu hậu cũng không biết phải trải qua sự kiện triều đại diệt vong như thế nào! Mẫu hậu tin rằng con nhất định sẽ thành công!
Bất chợt nàng đưa tay lên, xoa mặt ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
- Có điều với mẫu thân mà nói, tất cả đều không quan trọng! Điều mẫu thân mong mỏi nhất là con có thể lớn khôn và thành tài, sống một cuộc sống cho riêng mình!
Ta thở dài:
- Mẫu thân à! Thế thời đảo loạn! Bản thân con có thân phận đặc biệt như vậy liệu có thể có được một cuộc sống yên bình hay không? Nhưng kẻ ngoài kia có tên nào là không muốn lôi con ra làm bia chắn để đường đường chính chính tranh giành hoàng vị rồi biến con thành con rối! Thiên hạ sẽ còn bạo loạn đến bao giờ? Bá tánh lương dân còn khổ sở đến bao giờ? Hài nhi mặc dù muốn mẫu hậu an lòng nhưng cuộc chiến này hài nhi nhất định phải tham gia! Hơn nữa... Nhất định phải giành thắng lợi!