Vừa dứt lời thì hắn đột ngột lao về phía ta mà tung chưởng, bàn tay phủ đầy thi độc đánh thẳng về phía mặt của ta.
Rầm!
A A A!
Chỉ thấy ta nghiêng người rồi đá chân lên quặp xuống, nghe một tiếng chấn động, hình ảnh của Hắc Vô Thường đang bị ta giẫm chân đè lên hiện ra trong ánh mắt kinh khiếp của mọi người!
Hắc Vô Thường cố gắng giãy giụa nhưng không thoát ra được::
- Làm sao có thể! Nhóc con! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao còn nhỏ tuổi mà có thực lực đáng sợ như vậy?
Bạch Vô Thường sợ hãi::
- Tiểu anh hùng! Xin hãy dừng lại! Làm ơn tha cho huynh trưởng của ta! Nếu muốn làm gì thì... Xin hãy trừng phạt ta!
Dương Thúc Tử nhìn thấy Lục Đại Hiệp đang ho ra máu, trong lòng đau đớn, hừ lạnh nói:
- Hắc Bạch Vô Thường! Các ngươi hôm nay nếu để cho Lựu Hựu Kiếp chết, ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi! Huyền Minh Giáo xưa nay làm nhiều việc ác, hôm nay ta sẽ khiến Hắc Bạch Vô Thường các ngươi phải đền mạng!
Loading...
Bạch Vô Thường lúc này sợ hãi, bò lại ôm lấy chân ta:
- Đừng mà! Van xin các ngươi! Hắc Bạch Vô Thường bọn ta chỉ là phụng lệnh của Minh Đế hành sự! Chúng ta vô tội! Chúng ta không muốn chết!
Ta vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vô Thường:
- Đừng làm ra hành động ngu ngốc giống như đánh lén ta, nên biết công lực của ta là cấp bậc thiên vị, không phải cái đám Tiểu Tinh Vị các ngươi có thể động chạm.
Bạch Vô Thường nghe vậy khuôn mặt thay đổi mấy lần, bỗng chốc run rẩy rồi gục đầu xuống:
- Tiểu Anh Hùng... Ta... Ta không dám!
Ta gật đầu, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên:
- Tốt! Thật ra có một cách để cứu mạng cho Lục Đại Hiệp và cứu mạng tất cả các ngươi! Chỉ là không biết ngươi có chịu trả giá hay không?
Bạch Vô Thường nghe vậy giống như trong tuyệt vọng tìm thấy sinh cơ vội vàng tỏ ra vui vẻ cùng xu nịnh:
- Tiểu Anh Hùng! Xin người cứ nói! Ta... Ta nhất định sẽ làm được!
Bàn tay ta đang vuốt ve khuôn mặt của nàng bất chợt đưa lên đầu mà túm tóc nàng rồi ngửa ra sau:
- Tốt lắm! Vậy để thử xem ngươi có làm được thật hay không nhé! Ha ha ha ha!
Tay của ta bỗng bất chợt thò vào khe áo của nàng mà bóp vú của nàng, Bạch Vô Thường hai mắt mở lớn, cơ thể run rẩy:
- Ngươi...
Sau đó lại cúi đầu gục xuống! Không dám phản kháng!
Bàn tay ta tiếp tục xoa bóp bầu vú của nàng, vân vê đầu ti của nàng rồi vỗ vỗ vào má nàng:
- Ngươi có ý kiến?
Bạch Vô Thường lắc đầu:
- Không dám!
Ta hừ lạnh, nhéo mạnh vào vú nàng:
- Cho ngươi lá gan cũng không dám! Hiện tại ta có thuốc có thể cứu cho Lục Đại Hiệp, đổi lấy tính mạng của các ngươi! Có điều ngươi phải khiến cho bản thái tử thỏa mãn mới được!
Ta tuốt con ca(.c ra, đập đập vào mặt nàng:
- Bú đi! Làm cho bản thái tử sướng! Nếu dám cắn nhẹ một cái thôi, tự biết hậu quả!
Nói rồi ta giậm mạnh chân xuống dưới. Hắc Vô Thường lại kêu lên một tiếng đau đớn!:
- Bạch Vô Thường muội! Đừng! Đừng!
Bạch Vô Thường nhìn huynh trưởng của mình, nước mắt chảy ra:
- Thôi được! Ta... Ta sẽ chấp nhận yêu cầu của ngài! Nhưng ngài phải hứa là sẽ tha cho chúng ta!
Ta mỉm cười, vất về phía của Lục Đại Hiệp một viên đan dược giải độc đan đổi được bên trong cửa hàng hệ thống:
- Lục Đại Hiệp! Xin hãy dùng thuốc!
Sau khi Lục Đại Hiệp dùng xong, quả nhiên vết đen trên bàn tay đã dần biến mất, cơ thể cũng khôi phục trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Ta xoa đầu của Bạch Vô Thường phía dưới:
- Ngươi thấy rồi chứ? Bản thái tử thậm chí đã trả thuốc trước rồi! Hiện tại mau mau hầu hạ bản thái tử chu đáo!
Bạch Vô Thường hít sâu một hơi, há miệng ra:
- Ta... Biết... Rồi! Ưm ưm!
Hắc Vô Thường ở phía dưới nhìn thấy cảnh sư muội mình đang bú ca(.c cho ta thì run rẩy hét lên:
- Sư muội! Dừng lại! Không! !! !
Ta nhếch mép mỉm cười, túm lấy tóc của nàng mà nhấn mạnh đầu nàng vào háng mình:
- Bú mạnh lên!
Động tác của nàng ngày càng tăng dần, ta cũng hơi hẩy hông ra phía trước mà nhịp nhàng phối hợp, hơi thở của ta bắt đầu đứt quãng, thoải mái:
- Ư.ư.ư.! Ha ha ha ha! Bạch Vô Thường à! Không ngờ mồm của nàng bú ca(.c cũng thật là điêu luyện! Khiến cho ta rất sướng đấy! A a! Được Bạch Vô Thường xinh đẹp của Huyền Minh Giáo bú ca(.c thật là thoải mái nha! Ha ha ha ha!
Ta đẩy mạnh con ca(.c ra vào mồm của nàng rồi giữ chặt đầu nàng mà tiếp tục ddi.t mạnh:
- A a! Mồm lo^`n của Bạch Vô Thường ddi.t thật là sướng! Ha ha ha ha! Hắc Vô Thường à! Con ddi~ sư muội của ngươi bú ca(.c khiến cho bản thái tử thật là thích! Quá thích rồi! Xem ta đang ddi.t vào mồm của nàng này! Thật thoải mái! Quá thoải mái! Ha ha ha ha! Ta ra đây! Bạch Vô Thường! Nuốt hết tinh cho ta! Không được để rơi một giọt nào! Ta ra a a!
Ta ghì chặt đầu nàng mà bắt đầu bắn tinh. Bạch Vô Thường nuốt những tiếng ừng ực nhưng không thể nuốt hết được toàn bộ tinh trùng. Một phần bị tràn ra khỏi miệng của nàng:
- Khụ! Khụ! Vì sao ngươi có thể ra nhiều như vậy? Khụ!
Ta mỉm cười, vỗ vỗ vào má của nàng! -Ngoan lắm! Cố gắng nuốt hết đi cho ta xem!
Bạch Vô Thường bị ta bóp miệng, há miệng ra, bên trong quả nhiên đã nuốt hết tinh trùng xuống họng, để lại một cái miệng sạch sẽ. Ta cười lớn, hài lòng:
- Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha ha!
Hắc Vô Thường bị giẫm ở bên dưới thấy sư muội của mình bị chà đạp như vậy thì nắm chặt tay tức giận:
- Đủ rồi! Sư muội à! Đừng tiếp tục nữa! Ta thà chết! Hự!
Lời còn chưa nói hết hắn lại bị ta đạp mạnh xuống mà hét lên đau đớn sau đó miệng trào ra máu:
- Nhiều lời! Ngươi nếu muốn chết bản thái tử cho ngươi được toàn thây!
Bạch Vô Thường sợ hãi, ôm lấy chân ta lắc đầu:
- Đừng mà! Xin tha cho sư huynh ta! Muốn ta làm gì cũng được! Ta sẽ nghe lời!