- Không có gì, em sẽ cho người bí mật tung tin chủ tịch Cao kia phải quỳ xuống cầu xin anh, như vậy anh mới đồng ý tha cho Cao Danh Dương một mạng, như vậy anh càng có thể diện.
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý. Thật ra hắn cảm thấy để Cao Danh Dương đi đời nhà ma là tốt nhất, nhưng hắn cũng không muốn Kiều Tiểu Kiều mất vui, nếu Kiều Tiểu Kiều thấy Cao Danh Dương còn sống thì tốt thì cứ để cho sống, dù sao nếu Hạ Thiên tình nguyện thì bất cứ lúc nào tên kia cũng có thể thăng thiên.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng phải duy trì nguyên tắc của mình, nếu không cho Cao Danh Dương đi đời thì phải biến thành thái giám.
Sau khi có quyết tâm thì Hạ Thiên cùng Kiều Tiểu Kiều đi vào bệnh viện, dưới sự dẫn dắt của nàng, Hạ Thiên tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt của Cao Danh Dương.
Lúc này Cao Danh Dương vẫn hôn mê bất tỉnh, Cao Nhân Hiên đang nhíu chặt mày đứng bên giường, vẻ mặt cực kỳ lo lắng. Viện trưởng bệnh viện Phụ Nhất Hà Minh đang đứng sau lưng Cao Nhân Hiên, lão cẩn thận hầu hạ chủ tịch Cao.
- Tiểu Kiều, em đã tới.
Một người nhanh chóng tiến lên chào đón, đó là Kiều Đông Hải, ánh mắt hắn chuyển lên người Hạ Thiên:
- Đây có lẽ là Hạ Thiên?
- Đừng giả vờ, tối qua anh cũng có mặt ở Đêm Giai Nhân, khi đó tôi không thây rõ anh sao?
Loading...
Hạ Thiên miễn cưỡng nói.
Kiều Đông Hải cực kỳ xấu hổ, người này đúng là không thèm nẻ mặt ai.
- Cậu chính là Hạ Thiên sao?
Một âm thanh nặng nề vang lên, khi âm thanh này truyền đến thì Hạ Thiên cảm nhận được một luồng sát khí bùng lên.
Kiều Phượng Nhi và Phương Hiểu Như cũng nhạy cảm phát hiện ra sát khí, cả hai vội vàng một trước một sau bảo vệ Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên lại tập trung ánh mắt nhìn về phía phát ra sát khí, hắn nhìn về phía trước vài mét, nơi đó có một người đàn ông cao to cao gần một mét chín. Người này giống như một tòa tháp, làn da ngăm đen, mặt mũi hiền lành, giống như một người đàn ông nông thôn thật thà phúc hậu, nhưng luồng sát khí kia rõ ràng bùng ra trên người hắn.
- Này, anh to con, anh làm vợ tôi sợ kìa.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn người đàn ông to cao:
- Mau thu hồi sát khí, nếu không tôi sẽ cho anh không còn sát khí.
- Hạ Thiên, cậu rất kiêu ngạo.
Trong mắt Người đàn ông khôi ngô bắn ra tinh quang, khí thế trên người lại càng mạnh.
- Này anh to con, anh đúng là không biết điều.
Hạ Thiên bất mãn hừ một tiếng, ngay sau đó hắn lập tức đánh về phía đối phương, tay phải nhanh chóng nắm thành quyền, nắm đấm phóng đến như chớp.
- Này, đừng đánh nhau, có gì cũng phải từ từ thôi... ....
Kiều Đông Hải muốn khuyên can, nhưng rõ ràng không có ai thèm nghe.
Người đàn ông khôi ngô đối mặt với đòn tấn công của Hạ Thiên thì chỉ có sự khinh thường, thân thể hắn lập tức xoay tròn, sau đó hắn đấm ra một quyền nghênh đón nắm đấm của Hạ Thiên.
- Bốp!
Hai nắm đấm trực tiếp va chạm, một âm thanh trầm bổng chợt vang lên, thân thể người đàn ông khôi ngô chợt lay động nhưng hai chân vẫn đứng vững, không chút nhúc nhích.
- À, không tệ, sau khi tôi xuống núi thì anh là người đầu tiên có thể tiếp nhận được một phần lực.
Hạ Thiên có chút kinh ngạc.
- Phải không?
Người đàn ông khôi ngô cười lạnh một tiếng:
- Nếu cậu chỉ dùng một phần lực thì tôi chỉ dùng có nửa phần.
- À, vậy thì anh nhận hai phần lực thử xem sao.
Hạ Thiên lại đấm ra một quyền, mơ hồ mang theo tiếng xé gió.
Người đàn ông cũng đấm thẳng tay, hai nắm đấm lại va chạm vào nhau.
- Á... ....
Người đàn ông khôi ngô chợt kêu lên đau đớn, sau đó liên tục lui về phía sau vài bước, mãi đến khi đụng vào vách tường mới dừng lại, gương mặt đen nhẻm càng thêm đen.
Hạ Thiên xoay xoay nắm đấm, hắn có chút tiếc nuối:
- Không có gì thú vị.
- Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết, Long Thất tôi mạnh nhất cũng không phải là sức mạnh.
Người đàn ông khôi ngô gầm lên, sau đó xoay người phóng về phía Hạ Thiên.
Sau đó lập tức là một tình cảnh tay đấm chân đá, rõ ràng người tự xưng là Long Thất tuy có thân hình cao lớn nhưng động tác cực kỳ linh hoạt.
Nhưng sau một phen công kích liên hoàn thì Long Thất phát hiện ra mục tiêu đã biến mất, mà những người bên ngoài thì chợt phát hiện ra Hạ Thiên hóa thành một chiếc bóng bám theo sau lưng Long Thất như hình với bóng.
- Bốp, bốp, bốp... ....
Những âm thanh trầm bổng truyền vào trong tai mọi người, ngay sau đó mọi người cảm thấy hoa mắt, Hạ Thiên đã xuất hiện trước mặt Long Thất.
- Ngã!
Hạ Thiên duỗi ra một ngón tay khẽ đẩy, một tiếng ầm vang lên, Long Thất nặng nề ngã xuống đất.
- Thật ra sức mạnh cũng không phải là thứ mạnh nhất của tôi.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn khẽ đá vào sau lưng Long Thất, người này lập tức ngất xỉu.
Kiều Đông Hải trợn mắt há mồm, vẻ mặt Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng biến đổi, các nàng thật sự không ngờ sắc lang kia lại lợi hại như thế. Vẻ mặt Cao Nhân Hiên oử bên cạnh lại càng đặc sắc, còn viện trưởng Hà Minh thì cũng giống như Kiều Đông Hải, thân thể lão giống như đơ ra.
- Chồng à, cứu người trước đi, thời gian không còn sớm, em đã đặt một bàn ở Hương Mãn lâu, lát nữa chúng ta đi dùng cơm.
Người trấn định nhất là Kiều Tiểu Kiều, vì nàng đã sớm biết bản lĩnh siêu phàm của Hạ Thiên.
- Được.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm, hắn cũng không cần trừ độc mà trực tiếp đâm vào người Cao Danh Dương.
Sau mười lần thi châm thì Hạ Thiên thu lại ngân châm, hắn hời hợt nói:
- Xong.
- Như vậy là xong sao?
Cao Nhân Hiên thật sự nghi ngờ:
- Sao nó còn chưa tỉnh?
- À, tôi không thích nhìn mặt tên này, tôi sợ để hắn tỉnh ngay thì lại không tự chủ được sẽ ra tay đánh người, vì thế mới để hắn tỉnh sau mười phút nữa, khi đó tôi đã đi rồi.
Hạ Thiên vội vàng nói:
- Cũng thuận tiện nói với ông một câu, các người đưa tên to cao đến đây có ý định hù dọa tôi, điều này làm tôi mất hứng, vì vậy tôi ra tay trên người tiểu tử kia, hắn chỉ sống được nửa năm... ....
- Cái gì?
Cao Nhân Hiên rống lên tức giận:
- Các người không giữ chữ tín.
- Ông kêu gào cái gì? Có tin tôi dùng kim đâm chết hắn không?
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói:
- Tôi còn chưa nói xong, trong vòng nửa năm, tôi hy vọng các người thành thật một chút, không cần phải hù dọa kẻ khác, cũng đừng giở trò bắt cóc vợ tôi, đến lúc đó tôi sẽ xem xét và cho con ông có thêm mạng sống.
- Hiệp nghị trước đó của chúng ta không phải là như vậy.
Cao Nhân Hiên vẫn rất tức giận, ánh mắt nhìn về phía Kiều Đông Hải cũng có chút bất thiện.
- Hiệp nghị của các người không liên quan gì đến tôi, mạng của con trai ông trong tay tôi, nghe lời tôi mới được sống, người khác nói sao cũng được, không liên quan gì.
Hạ Thiên duỗi lưng, sau đó hắn thuận tay ôm lấy Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ à, bụng anh có hơi đói, chúng ta đi dùng cơm thôi.
Hạ Thiên ôm lấy Kiều Tiểu Kiều rồi xoay người bỏ đi, hắn cũng không quan tâm Cao Nhân Hiên ở phía sau có biểu cảm gì.
Kiều Đông Hải nhìn đám người Hạ Thiên biến mất ngoài cửa mà không khỏi nhìn Long Thất đang hôn mê trên mặt đất. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy đau đầu, sự việc càng lúc càng phức tạp.
- Chủ tịch Cao, chú xem việc này... ....
Kiều Đông Hải cẩn thận mở miệng nói.
- Hạ Thiên nói không sai, người khác không có tác dụng.
Cao Nhân Hiên lạnh lùng nói.
- Điều này, chủ tịch Cao, thật ra... ....
Kiều Đông Hải giải thích một câu.
Cao Nhân Hiên khoát tay nói:
- Không cần nói nữa, Danh Dương cần nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn quấy rầy.
Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ, hắn biết Cao Nhân Hiên đang ra lệnh đuổi khách.
- Chủ tịch Cao, trước tiên tôi phải báo cáo chuyện này với Nhị thúc.
Kiều Đông Hải rời khỏi phòng bệnh.
- Chủ tịch Cao, có cần phái bác sĩ đến không?
Hà Minh nở nụ cười nói.
- Không cần, anh đi ra làm thủ tục, Danh Dương lập tức xuất viện.
Cao Nhân Hiên trầm mặt nói.
- Được, tôi sẽ đi sắp xếp.
Hà Minh lĩnh mệnh đi ra.
Sau khi Hà Minh rời khỏi phòng bệnh thì Cao Nhân Hiên rút điện thoại ra, lão bấm một dãy số, giọng nói cũng trở nên cung kính:
- Triệu công tử, là tôi... ....
Nhà hàng Hương Mãn Viên ở trên đường Trung Nam, mặt tiền nhà hàng cũng không lớn nhưng rất có danh tiếng ở Giang Hải, nơi đây có thức ăn Tứ Xuyên, được xưng là chính tông nhất Giang Hải.
Tuy những ngày gần đây nhiệt độ đã có giảm xuống nhưng mỗi ngày vẫn là ba mươi lăm ba mươi sáu độ, đến tối cũng là hai bảy hai tám độ. Nhưng dù thời tiết có nóng thì Hương Mãn Viên vẫn chật khách, tất cả các bàn ăn bên ngoài đều có khách.
Chuyến đi này của Hạ Thiên đã chú định bị người khác nhìn chằm chằm. Chỉ cần là gái đẹp thì đã hấp dẫn sự chú ý của người khác, hơn nữa còn là năm người đẹp, mà năm người đẹp lại vây quanh một thằng đàn ông, điều này làm người ta cảm thấy hâm mộ và ghen ghét.
Kiều Tiểu Kiều đặt một gian phòng lớn, dù có sáu người nhưng vẫn rất rộng, thậm chí làm cho Tôn Hinh Hinh cảm thấy lãng phí không gian. Nàng định quay về cửa hàng hoa nhưng cuối cùng lại bị Kiều Tiểu Kiều kéo đến đây, mà Liễu Vân Mạn thì chủ động đi theo.
- Kiều tiểu thư, bây giờ đã mang thức ăn lên chưa?
Nhân viên phục vụ dùng giọng khách khí hỏi.
- Dọn thức ăn lên, đưa đến vài chai bia, vài ly sinh tố. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Kiều Tiểu Kiều gật đầu nói.
Nhân viên phục vụ vừa mới đi ra ngoài thì cửa phòng đã bị mở ra, một cái đầu cẩn thận thò vào, khi nhìn thấy Hạ Thiên thì vui sướng kêu lên:
- Đại hiệp, là anh thật sao.
Người gọi Hạ Thiên như vậy chỉ có một, đó chính là Triệu Thanh Thanh một lòng muốn làm nữ hiệp, nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt Hạ Thiên:
- Đại hiệp, tôi vừa thấy bóng lưng của anh, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng bóng lưng của đại hiệp không giống người thường, sao tôi có thể lầm cho được?
- Này, em nói xong chưa?
Hạ Thiên liếc mắt:
- Nói xong thì đi ra, anh còn phải dùng cơm.
- Khụ, khụ, đại hiệp, anh đừng tuyệt tình như vậy chứ?
Triệu Thanh Thanh có chút xấu hổ:
- Chuyện chúng ta đã nói ngày hôm đó có suy xét lại được không?
- Em gái, em muốn Hạ Thiên suy xét chuyện gì?
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười nói.
- Điều này, thật ra cũng không có gì. Đúng rồi, chị gái, em là Triệu Thanh Thanh, tên chị là gì?
Triệu Thanh Thanh lại có chút ngượng ngùng.
- Chị là Kiều Tiểu Kiều!
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
- À, tên của chị nghe rất êm tai.
Triệu Thanh Thanh thuận miệng khen ngợi, nàng cũng thật sự không biết thân phận của Kiều Tiểu Kiều.
Khi mọi người nói chuyện thì nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên, phòng này được tiếp đón đặc biệt, vì vậy chỉ sau khoảnh khắc đã dọn lên hơn mười món.
- Ôi, bên này được đưa thức ăn lên nhanh quá, em ở bên kia đã đợi nửa giờ mà mới ăn được một món.
Triệu Thanh Thanh ra vẻ rất hâm mộ, nàng không có tính toán muốn bỏ đi, nhìn qua thì thấy mười phần có xu hướng ở lại ăn ké.