- Hạ Thiên, xem giúp ta là ai gọi tới vậy?
Thanh âm Tôn Hinh Hinh truyền ra từ trong phòng tắm.
Hạ Thiên cầm lấy điện thoại di động nhìn một lát, sau đó trả lời:
- Hinh tỷ, là một người tên 110 gọi đến.
- Cái gì? Dịch nhất linh?
Tôn Hinh Hinh nghe không được rõ ràng.
- Là nhất nhất linh (một một không), ba cái chữ số.
Hạ Thiên giải thích.
- Nhất nhất linh? Chữ số? A....
Tôn Hinh Hinh kinh hô một tiếng, cuối cùng cũng rõ ràng:
Loading...
- Hạ Thiên, nhanh đưa điện thoại cho ta.
Phòng tắm hé ra một cái khe nhỏ, ngón tay của Tôn Hinh Hinh cũng từ bên trong thò ra.
Hạ Thiên đặt điện thoại vào tay Tôn Hinh Hinh, thuận theo từ tay ngọc của nàng nhìn vào bên trong có thể loáng thoáng nhìn thấy một vùng tuyết trắng, trên người Tôn Hinh Hinh dường như đã không còn mảnh vải nào, chỉ đáng tiếng Tôn Hinh Hinh rất nhanh rụt tay vào, đem cửa đóng lại khiến cho trong lòng Hạ Thiên có chút tiếc nuối.
Mà bên trong, Tôn Hinh Hinh đã nghe điện thoại:
- Ngài hảo.
- Xin hỏi có phải Tôn Hinh Hinh hay không?
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ nhân:
- Đây là đông khu phân cục thuộc cục công an thành phố Giang Hải.
- Ta là Tôn Hinh Hinh, xin hỏi có chuyện gì vậy?
Tôn Hinh Hinh có chút lo lắng, ai cũng biết nhận được điện thoại của cục công an thì quá nửa là không có chuyện gì tốt.
- Chồng của cô là Trương Đại Trụ bị bắt vì đi tìm "gái", mời cô đến đông khu phân cục để bảo lãnh người ra.
Có lẽ đều cùng là nữ nhân nên trong giọng điệu của nữ cảnh cũng mang theo một tia đồng cảm.
Tôn Hinh Hinh lại phát bực không được:
- Trương Đại Trụ không phải là chồng của tôi!
- Tôn tiểu thư, tôi rất hiểu tâm tình của cô, chẳng qua nếu cô không đến bảo lãnh thì Trương Đại Trụ sẽ bị giữ lại ba ngày...
Trong điện thoại nữ cảnh lại rất kiên nhẫn, ngữ khí cũng thập phần ôn hòa.
- Các người nhốt hắn cả đời cũng không quan hệ với tôi!
Tôn Hinh Hinh chặn đứt lời của nữ cảnh, sau đó liền cúp điện thoại, nàng đã không muốn còn có bất kì cái gì liên quan với Trương Đại Trụ.
Năm đó nàng muốn đào hôn chính là không muốn tiếp thụ cái an bài hoang đường cho chính mình, mới mười sáu tuổi đã phải gả cho người ta, đối với Trương Đại Trụ thì nàng cũng không hiểu rõ bao nhiêu, nhưng trong mấy tháng nay, nàng lại càng lúc càng cảm giác thấy lúc trước mình quyết định đào hôn là vô cùng chính xác, nam nhân này chính là không có cái gì là tốt, ăn uống vui chơi cá độ, suốt ngày lêu lổng, không có nửa điểm bản sự, cả ngày chỉ biết tới chỗ của nàng làm loạn, thấy nàng là đòi tiền, động một tí lại lấy việc muốn nàng trở về kết hôn ra để uy hiếp nàng.
Từ mỗi lần nhìn đến cái ánh mắt tham lam của Trương Đại Trụ khi nhìn thấy nàng, Tôn Hinh Hinh có thể rõ ràng cảm thấy được dục vọng của hắn, nàng đương nhiên sẽ không để cho tên vô lại này đạt được ý đồ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tôn Hinh Hinh đứng trước gương nhìn vào thân hình ngạo nhân của chính mình, thì thào tự nói:
- Trương Đại Trụ, ngươi không xứng.
Cả thân thể băng thanh ngọc khiết kiều mị không gì sánh được này cuối cùng cũng trao cho một nam nhân, nhưng nam nhân đó tuyệt đối không phải là Trương Đại Trụ, mà là một nam nhân nàng ưa thích có thể sánh đôi cùng với nàng.
Từng dòng nước mát lạnh từ trong vòi sen phun ra đã khiến nàng mơ hồ nhìn không rõ, một cái thân hình loáng thoáng xuất hiện trước mặt nàng, tim nàng liền tăng nhanh nhịp đập, sẽ là hắn ư? Thân thể hoàn mỹ của nàng sẽ thuộc về hắn ư?
Tôn Hinh Hinh từ trong hoảng hốt cũng đã tắm xong, mặc xong đồ ngủ cũng đã chầm chậm thanh tỉnh lại, nàng hít sâu một hơi, ngấm ngầm cảnh cáo chính mình:
- Tôn Hinh Hinh à Tôn Hinh Hinh, ngươi phải bình tĩnh, đừng khiến cho người khác tưởng ngươi là hoa si, người ta sẽ xem thường ngươi đó.
Đến lúc cảm giác thấy chính mình đã khôi phục lại bình thường, Tôn Hinh Hinh cuối cùng mới mở cửa ra, một cái thân hình liền đập vào trong mắt của nàng, dọa nàng sợ nhảy dựng lên, không nín được kiều hô một tiếng: "A!"
Cũng chỉ phút chốc sau nàng đã có phản ứng, đứng ở ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Hạ Thiên, người mà nàng một mực nghĩ đến trong lúc tắm rửa, nhất thời Tôn Hinh Hinh chỉ cảm thấy hai má của mình nóng ran, cảm giác như tất cả tâm tư của nàng đều bị Hạ Thiên nhìn xuyên qua.
- Hạ... Hạ Thiên, ngươi sao lại đứng ở đây?
Tôn Hinh Hinh nhịn không nổi hỏi.
- Hinh tỷ, ta đợi tỷ đưa điện thoại ra mà!
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười, tên gia hỏa này lại một mực ở bên ngoài đợi nàng đưa điện thoại ra, chẳng lẽ hắn không biết nàng tắm xong mới mang điện thoại ra cũng được hay sao?
Tôn Hinh Hinh chính đang muốn nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của Hạ Thiên có điểm gì là lạ, ánh mắt sáng rực kia khiến cho nàng có cảm giác như chính mình đã bị hắn thoát sạch quần áo trên người.
- Hạ Thiên, ngươi… Ngươi nhìn vào ta như vậy làm gì?
Tôn Hinh Hinh có điểm thẹn thùng.
- Hinh tỷ, quần áo của tỷ thật đẹp.
Hạ Thiên vẫn y nguyên nhìn Tôn Hinh Hinh, nháy mắt cũng không nháy.
Hiện tại Tôn Hinh Hinh đang mặc một chiếc váy ngủ, váy ngủ rất ngắn, không cách nào có thể che lấp hoàn toàn các bộ vị then chốt trên người của nàng, một cặp bán cầu đầy đặn chí ít cũng có một nửa lộ ra bên ngoài, khiến cho hắn kích thích có điểm muốn đi qua ấn một cái, một đôi chân đẹp vừa thon dài lại tuyết trắng cũng hơn nửa lộ ra ngoài không khí.
Càng muốn mạng đó là váy ngủ này không chỉ rất ngắn mà còn rất mỏng, trước ngực rõ ràng nhô lên hai điểm nhỏ, giống như hai hai quả nho màu hồng thơm ngon, sau váy ngủ đó chính là băng cơ da ngọc như ẩn như hiện, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng dụ hoặc.
- Quần áo rất đẹp?
Tôn Hinh Hinh cúi đầu nhìn một cái liền đỏ bừng đầy mặt, nàng cuối cùng cũng biết được đồ ngủ trên người của mình thật là quá mỏng manh.
Bởi vì trời nóng nực cho nên nàng mới mua chiếc váy ngủ mỏng này, trước đó có một mình nàng ở nhà, tự nhiên cảm thấy không có vấn đề gì, mà hôm nay Hạ Thiên ở lại đây nhưng nàng cũng không nghĩ muốn đổi một chiếc váy ngủ khác, liền cứ như vậy mặc lên người, kết quả là thiếu chút nữa để cho Hạ Thiên nhìn thấy hết sạch.
- Ta... Ta đi ngủ trước!
Tôn Hinh Hinh vội vàng chạy về phòng ngủ, nàng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái bầu không khí khiến cho nàng rất lúng túng này.
- Hinh tỷ, chú mèo nhỏ kia thật đáng yêu!
Hạ Thiên lại nói thêm một câu.
Tôn Hinh Hinh vừa chạy được hai bước nghe đến câu nói này liền bị trượt chân hướng mặt đất ngã xuống, tên Hạ Thiên đáng chết này, ánh mắt sao lại tốt đến như vậy, hình chú mèo Kitty trên quần lót của nàng mà hắn cũng có thể nhìn thấy?
"A...." Mắt thấy sắp phải tiếp xúc thân mật với mặt đất khiến cho Tôn Hinh Hinh kinh hoảng kêu thành tiếng, té ngã trên mặt đất có lát gạch men như thế này đâu phải chuyện đùa, chỉ không cẩn thận liền có khả năng bị gãy tay gãy chân thậm chí là chấn thương vùng đầu.
- Hinh tỷ, đừng sợ.
Thanh âm của Hạ Thiên đột nhiên truyền vào trong tai nàng, đồng thời cùng lúc đó có một cánh tay đã ôm tại chiếc eo nhỏ mềm mại của nàng, khiến cho thân thể của nàng không ngã xuống mặt đất, mà tiếp tục cái tay còn lại cũng vươn qua, không sai không lệch ôm tại cái bộ vị cao ngất của nàng.(Đúng là "Tỉu sắc lang" )
Hạ Thiên vươn tay ra đỡ Tôn Hinh Hinh, đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó quan tâm hỏi:
- Hinh tỷ, tỷ không sao chứ?
- Hạ Thiên, nhanh... Nhanh buông ta ra...
Tôn Hinh Hinh khuôn mặt đỏ bừng, cả người mềm yếu vô lực, mắt đẹp mê ly, đã ở bên cạnh bờ vực sụp đổ, nàng không biết Hạ Thiên là cố ý hay vô ý nhưng cái bàn tay tràn đầy sức nóng của hắn vừa chuẩn xác chụp lên cái bộ vị cao ngất đầy mẫn cảm của nàng, mà trong lúc nâng nàng dậy còn bóp nhẹ hai cái, cảm giác vừa nhột vừa ngứa truyền đến từ bộ ngực khiến cho nàng thiếu chút nữa cả người đều mềm nhũn ra.
- Hinh tỷ, nếu ta buông tỷ ra là tỷ sẽ ngã đấy.
Hiển nhiên Hạ Thiên không có tính toán muốn buông Tôn Hinh Hinh ra, mà cái tay kia của hắn vẫn y nguyên đặt tại vị trí cũ, không di động tí xíu nào.
- Hạ Thiên, ngươi là cái đồ sắc lang!
Tôn Hinh Hinh đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực liền giãy lên một cái đứng dậy thoát khỏi Hạ Thiên ôm ấp, sau đó liền chạy thẳng vào phòng ngủ của nàng, dầm một tiếng đóng lại cửa phòng.
Nhìn vào cửa phòng đóng chặt, trên khóe miệng Hạ Thiên lộ ra một nụ cười xấu xa, cảm giác không tệ, co giãn thật là tốt a!
- Nhị sư phụ nói sắc lang dậy sớm mới có nữ nhân theo đuổi, ta cần phải ngủ sớm dậy sớm, trước cứ đi ngủ đã!
Hạ Thiên tự nói một mình, sau đó cũng đi vào phòng ngủ của chính mình.
*** *** ***
Sáng sớm ngày thứ hai, mới hơn sáu giờ, Tôn Hinh Hinh mang theo hai cái vành mắt thâm thâm, mắt nhắm mắt mở từ phòng ngủ đi ra.
- Hinh tỷ, chào buổi sáng!
Thanh âm của Hạ Thiên đột ngột vang lên.
Vốn Tôn Hinh Hinh còn có chút mơ mơ màng màng, vừa nghe đến thanh âm này liền lập tức tỉnh ngủ.
"A!" Tôn Hinh Hinh vừa nghĩ tới sự tình tối hôm qua, cúi đầu xuống nhìn lại chỉ thấy chính mình y nguyên vẫn mặc chiếc váy ngủ kia, khuôn mặt lại nóng ran lên, quay người chạy ngay về phòng ngủ.
Hơn mười phút sau Tôn Hinh Hinh mới từ phòng ngủ lần nữa mở cửa đi ra, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, cùng lúc nãy so sánh thì ăn mặc như thế này có thể nói là bảo thủ hơn rất nhiều, cho dù là như vậy cũng không cách nào che lấp đi những đường cong hoàn mỹ của nàng, nhưng đôi chân đẹp thon dài lại cơ bản bị ẩn dấu đi.
- Hạ Thiên, ngươi sao dậy sớm thế?
Tôn Hinh Hinh nhịn không nổi hỏi, lòng thầm nghĩ hắn cũng sẽ không giống như nàng cả đêm không ngủ đấy chứ?
- Nhị sư phụ nói nam nhân thích ngủ lười sẽ không tìm được lão bà, cho nên mỗi ngày ta đều dậy rất sớm, như vậy ta có thể tìm được rất nhiều lão bà.
Ánh mắt Hạ Thiên không ngừng quét khắp trên người Tôn Hinh Hinh, đáng tiếc lần này không thể nhìn thấy được chú mèo nhỏ đáng yêu, không có biện pháp, tuy nhãn lực của hắn rất tốt nhưng cũng không có khả năng nhìn xuyên qua quần áo.
Tôn Hinh Hinh không thể không liếc Hạ Thiên một cái, ngay cả một lão bà còn nuôi không nổi lại còn muốn tìm rất nhiều lão bà?
Chỉ là rất nhanh nàng bị Hạ Thiên nhìn đều có chút không thoải mái, liền nhanh chóng đi vào gian rửa tay, sau khi làm xong vệ sinh cá nhân lại đi qua phòng bếp, sau vài phút từ trong bếp bưng ra hai bát mì tôm trứng, đây chính là bữa sáng của hai người.
Hạ Thiên chỉ hai ba cái nháy mắt đã giải quyết xong bát mì, Tôn Hinh Hinh lại ăn rất chậm, một bát mì cũng phải mười phút mới ăn xong, thu dọn xong bát đũa, hai người liền cùng lúc xuất môn.
Đi tới Tiệm hoa Hinh Hinh còn chưa đến bảy giờ, chẳng qua Phương Hiểu Như đã đến tiệm hoa trước cả hai người.
- Ôi, Hinh tỷ, tối qua tỷ ngủ không ngon à?
Phương Hiểu Như liếc một cái liền nhìn thấy Tôn Hinh Hinh có hai cái vành mắt thâm quầng, nhịn không nổi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào hai người.
- Đúng vậy, khí trời quá nóng cho nên ngủ không được tốt.
Tôn Hinh Hinh liền vội vàng giải thích, chỉ là ngược lại càng khiến cho người ta thêm nghi ngờ.
Phương Hiểu Như kề gần bên tai Tôn Hinh Hinh hi hi cười nhẹ:
- Hinh tỷ, hai người sẽ không phải là ngày đầu tiên ở chung liền "làm" suốt đêm đấy chứ?
- Tử nha đầu nói bậy bạ cái gì đấy?
Tôn Hinh Hinh mặt đỏ lên, vươn tay muốn nhéo Phương Hiểu Như:
- Cẩn thận ta xé nát miệng nhỏ của em đấy!
-Hinh tỷ tha mạng!
Phương Hiểu Như nhanh chóng chạy trốn đến sau người Hạ Thiên.