Ngoài trời vẫn đang mưa như trút nước, khiến Giang Trừng vừa bước chân ra khỏi phòng đã bị hơi nước cùng gió tạt cho lạnh cả người.
Cơn giận của hắn nhanh chóng bị quạt nguội, nhường chỗ cho sự tủi thân ấm ức không rõ từ đâu trào lên. Trước mặt là mưa trắng xóa khắp nơi, sau lưng là gian phòng của chính mình nhưng hoàn toàn không có đất dung chứa cho mình, trong lòng Giang Trừng mơ hồ dâng lên một cảm giác bản thân hiện tại đích thực là một kẻ không chốn dung thân. Hắn cứ vô định mà bước đi, tới khi định thần lại, phát hiện bản thân đã ở nơi vốn là phòng của chính mình và Ngụy Vô Tiện năm xưa, chẳng qua sau sự biến Loạn Táng Cương, hắn đã ra lệnh phá bỏ, xây lên một căn phòng mới trên nền đất cũ.
Ngày Ngụy Vô Tiện được đưa về Giang gia, Giang Trừng phải đem ba chú chó cưng mình nuôi cho đi chỉ vì tên đó sợ chó. Giang Trừng khi đó mới năm tuổi. Với hắn, Tiểu Ái, Mạt Lỵ, Phi Phi không chỉ là thú cưng, chúng còn là bạn thân, là một phần gia đình. Ngày ấy, tiểu Giang Trừng chỉ là một cậu bé, hắn không hiểu cái gì là trượng nghĩa hi sinh, cái gì là cam nguyện nhường nhịn. Hắn chỉ biết, thế giới của hắn ngày đó bé xíu, tròn xoe, một phần trong đó là tỷ tỷ, một phần là phụ mẫu, một phần là môn sinh Giang thị, người làm trong Liên Hoa Ổ, một phần chính là ba chú chó nhỏ sẵn lòng ở bên hắn vô điều kiện mọi lúc hắn cần.
Hắn còn nhớ Tiểu Ái nhỏ nhất, cũng quấn hắn nhất, mỗi lần ăn cơm phải dụi chân hắn hai lần mới chịu ăn. Mạt Lỵ có màu lông trắng muốt tựa hoa nhài mới nở, đôi con mắt long lanh như hai giọt sương đêm. Còn Phi Phi là đứa béo nhất, có một cái mông tròn vo lúc nào cũng núng na núng nính nhún nhảy theo từng nhịp bước...
Khi hắn đưa ba con chó nhỏ đó cho đi, đấy là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi đau bị lấy đi một phần thế giới mà mình vô cùng trân quý. Nhưng kẻ thủ phạm hại hắn phải cảm nhận nỗi đau đó, hắn muốn hận cũng không có cách nào hận được. Bởi vì, sau ngày đó chừng một tuần, Ngụy Anh đã vừa xanh mét mặt vừa ôm một túi vải vào trong phòng, lắp ba lắp bắp nói tặng cho hắn, rồi xiêu vẹo chạy biến, rõ ràng là hồn vía đã lên mây tới tám phần rồi! Tiểu Giang Trừng tò mò mở túi vải ra, chỉ thấy ba con chó làm bằng vải nho nhỏ chen nhau nằm trong đó. Nhìn nét thêu còn có phần vụng về này, biết ngay là tác phẩm của Yếm Ly tỷ ngày mười tuổi năm ấy. Dù thủ pháp chưa được tinh xảo, Giang Trừng vẫn nhận ra kia là Tiểu Ái có vết bớt màu lang trên lưng, kia là Phi Phi mông tròn vo núc ních, còn đây là Mạt Lỵ trắng muốt không một tỳ vết.
Hắn vuốt ve ba con chó vải, nhận ra rằng mới chỉ là đồ chơi nhồi bông thôi, còn bọc một lần vải bên ngoài mà có thể khiến cho A Anh sợ tới mức đó, để Tiểu Ái, Mạt Ly, Phi Phi thực sự ở lại, A Anh nhất định sẽ không sống nổi!
Ngay từ lúc còn nhỏ như vậy, hắn có thể vì Ngụy Anh cho đi một phần thế giới của mình, Ngụy Anh sao lại không vì hắn mà cố gắng khắc phục nỗi sợ lớn nhất trong lòng mình cơ chứ?
Giang Trừng quỳ xuống nền đất, rất nhanh có thể nhìn thấy chiếc hòm nhỏ cũ kỹ để dưới gầm giường đã phủ đầy một lớp bụi. Hắn lôi hòm ra, nhấc nắp lên, lấy ra ba con chó bông nhỏ xíu, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa mà lăn dài một vệt trên gò má, rồi biến mất nơi cổ áo cao.
Ngày đó tiểu Kim Lăng vô tình tìm thấy hòm "báu vật" này, làm nũng một ngày xin hắn một con để chơi, vậy mà người cậu có thể vì cháu trai hái cả sao trên trời là hắn lại lần đầu tiên bỏ mặc lời khẩn cầu của cháu mình.
Là hắn trước tiên từ bỏ Ngụy Vô Tiện ư? Giang Trừng bật cười, cười tới nỗi ruột cũng đau quặn lại.
Loading...
Hắn ước gì mình quả thực có thể từ bỏ tình cảm huynh đệ thủ túc đó, quả thực có thể hận Ngụy Vô Tiện, quả thực có thể làm một Giang tông chủ lãnh khốc vô tình, người thân cũng nỡ đang tay hãm hại như thế gian vẫn đàm tiếu. Nếu như hắn có thể thực sự từ bỏ, hắn đã không khốn khổ như hiện tại!
Giang Trừng biết nếu hiện tại có ai gặp bộ dáng này của hắn, từ nay trên giang hồ, Giang tông chủ coi như chẳng còn chút mặt mũi nào. Quần áo lấm bẩn, ngồi bệt trên sàn nhà đầy bụi, lại còn ôm khư khư ba con chó bông đồ chơi, nghĩ sao cũng giống một kẻ mất trí. Giang Trừng nghĩ vậy, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình, vừa tính ngồi dậy, bất chợt phát hiện ra một vạt áo trắng phiêu phiêu đứng bên cánh cửa tự lúc nào.
Trời mưa trắng xóa, trong thoáng chốc Giang Trừng có cảm giác Lam Hi Thần đã hòa làm một với làn mưa bên ngoài. Hắn thấy Giang Trừng cuối cùng cũng phát hiện ra mình, nở một nụ cười dịu dàng, chỉ vào cánh cửa đang mở: "Cửa không khóa, ta đi tìm ngươi thì tình cờ ngang qua đây..."
Ngừng một chút, hắn tiếp tục mỉm cười hỏi: "Ta có thể vào trong không?"
Động tác phủi bụi trên trang phục của Giang Trừng cứng đờ giữa không trung. Hắn liếc nhìn nền đất phủ một lớp bụi mỏng kia, lại nhìn ba con chó vải lăn lộn chen nhau nằm trong lòng mình, nhất thời không biết nên dùng cách gì để giết Lam Hi Thần diệt khẩu. Trong lúc hắn vẫn đang phân vân nên làm gì cho kín kẽ nhất, Lam tông chủ đã nhẹ nhàng bước vào, mặc kệ nền đất lấm bụi mà ngồi xuống bên hắn, lại tiện tay nhặt một con chó bông trong lòng hắn lên, hỏi: "Nó tên gì vậy?"
Giang Trừng chỉ kịp nhìn thấy Lam Hi Thần ôm lên con chó bông trắng hệt như màu áo của Lam thị, liền lập tức theo quán tính đáp "Mạt Lỵ". Nói xong, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Lam Hi Thần ở bên cạnh đã gật gù: "À, thì ra là Mạt Lỵ! Vậy ta mạo muội đoán, con béo núng nính kia là Phi Phi, còn lại chính là Tiểu Ái, đúng không?"
Bị một loạt động tác của Lam Hi Thần làm cho trở nên mơ mơ hồ hồ, Giang Trừng lại đáp một tiếng "Đúng", sau đó mới hoàn toàn phản ứng được, lập tức quay sang trừng mắt nhìn người kia: "Không đúng! Lam tông chủ, ngươi tại sao lại biết về bọn Tiểu Ái, Mạt Lỵ, Phi Phi?"
Thấy Giang Trừng bây giờ mới phản ứng lại, Lam Hi Thần có chút buồn cười. So sánh với lúc gặp nhau tại Hàn Thất khi hắn lẻn trốn ra ngoài mua Thiên Tử Tiếu về, Lam Hi Thần rốt cuộc cũng chứng thực được một điều: Giang Trừng vào thời điểm cực kỳ mệt, mệt tới đầu óc mụ mị, phản ứng vô cùng chậm chạp, cũng vô cùng thành thật, dễ lừa!
Vào thời điểm đó, Lam tông chủ tri thức hơn người vẫn còn chưa tự mình phát hiện ra bản thân đã bắt đầu rung động. Hắn hoàn toàn không biết tại sao phát hiện được một mặt đáng yêu ít ai biết đến của Giang Trừng lại làm hắn vui vẻ đến thế, thật giống một chú mèo trộm được cá khô, vừa có chút thỏa mãn, lại có chút kiêu căng bí mật này là do ta sở hữu, người ngoài sẽ không có cơ hội được nhìn thấy một mặt này của người kia...
Mặc dù hắn vẫn chưa hiểu cảm giác đó là gì, thế nhưng, đôi mắt hạnh to tròn của Giang Trừng giống như một viên ngọc sáng bọc đường ngào, rót vào lòng hắn những tia mật ngọt dịu dàng, vừa ngứa ngáy, lại vừa ê ẩm, rục rịch cả cõi lòng.
"Là Vô..." Lam Hi Thần chữ ra đến miệng mới phát giác không quá thích hợp, đổi giọng "Ngụy công tử nói cho ta biết."
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Giang Trừng nghe được cái tên Ngụy Vô Tiện lập tức cau mày không vui: "Nếu ngươi muốn đến nói đỡ cho hắn và em trai quý hóa của ngươi, vậy thì khỏi, ta không có hứng nghe."
Vừa nói, hắn vừa vươn tay muốn lấy lại Mạt Lỵ, nhưng bị Lam Hi Thần tránh được. Người nọ chậm rãi vuốt nhúm lông mềm mượt trắng tuyết của con chó bông, tủm tỉm cười, đáp lời hắn: "Lam thị gia quy điều thứ 1032: chủ mẫu có bất bình với tộc nhân, tông chủ nhất định phải làm cho rõ vấn đề, giải quyết tận gốc. Vãn Ngâm đối với Vong Cơ và Ngụy công tử có bất bình, ta đương nhiên phải tới đây giải quyết rồi!"
Giang Trừng bị bộ dáng ra vẻ nghiêm túc nói câu này của Lam Hi Thần chọc cho có chút buồn cười, thu tay về chống sau lưng, hơi ngả người ra phía sau: "Lam tông chủ cũng thật biết diễn! Chúng ta chỉ là giả kết hôn, ngươi không cần đem mấy quy tắc này để trong lòng, càng không cần đối xử với ta như với chủ mẫu Lam thị của các ngươi. Ta trước đây là Giang gia tông chủ, sau này cũng vẫn là Giang gia tông chủ."
Giọng nói của Giang Trừng hòa cùng tiếng mưa bên ngoài, từng giọt từng giọt lan tỏa mênh mang. Dù cho Lam Hi Thần chỉ an tĩnh ngồi một bên lắng nghe, không hề phản bác lại, nhưng càng nói, chính Giang Trừng lại càng tự nghi ngờ, bản thân rốt cuộc đang dựa vào đâu để kiên trì rằng đoạn hôn nhân này là giả?
Hai người bọn hắn, đâu chỉ là bái lễ đường, còn là do đích thân Lam Khải Nhân cùng trưởng lão Lam thị chủ trì, do tiên môn bách gia chứng thực, thậm chí, việc động phòng cũng sớm đã làm qua... Hắn luôn dùng việc bản thân hai người không hề có tình cảm để kiên trì cho rằng quan hệ hôn nhân của hai người là giả. Vậy nếu... nếu một trong hai người phát sinh tình cảm thì sao?
Suy nghĩ này làm Giang Trừng thoáng chốc rùng mình. Hắn nhìn sang Lam Hi Thần, vừa vặn lúc Lam Hi Thần cũng ngẩng đầu nhìn sang, mỉm cười với hắn. Từ sâu trong đôi mắt sâu thẳm của người kia, Giang Trừng hoảng loạn nhận ra từng cơn sóng nước dập dềnh. Giờ phút này, một suy nghĩ đáng sợ bất chợt trỗi lên trong lòng hắn: "Giá như Lam Hi Thần là nữ thì tốt biết bao!"
Đúng vậy, nếu như Lam Hi Thần là nữ, hắn hoàn toàn phù hợp với hình mẫu thê tử tiêu chuẩn của Giang Trừng, không chỉ là mỹ nhân nghiêng quốc nghiêng thành, gia thế hiển hách, còn dịu dàng cần kiệm đảm đang, có thể đối nội, cũng có thể đối ngoại, chắc chắn sẽ là một người mợ tốt hỗ trợ Kim Lăng. Nhưng trên đời vốn không có nếu như. Lam Hi Thần không phải nữ nhân, không thể làm Giang thị chủ mẫu, lại càng không thể cùng Tam Độc Thánh Thủ người gặp người sợ tiếng xấu vang xa như hắn nảy sinh nửa phần tình cảm được!
Giang Trừng bị chính những suy ban nãy của mình dọa sợ. Hắn cảm thấy mình nhất định mệt quá đến điên rồi mới có thể nghĩ linh tinh như vậy. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm của Lam Hi Thần lại càng làm hắn hoang mang hơn.
"Ngươi trước đây là Giang gia tông chủ, sau này cũng vẫn là Giang gia tông chủ" Lam Hi Thần nhấc Mạt Ly trong tay lên, nhìn thẳng Giang Trừng, giọng nói nhẹ nhàng tựa mây trôi trên trời cao, khiến lòng người bị từng âm thanh êm ái này xoa dịu "Nhưng hiện tại, về danh nghĩa, ngươi vẫn là Lam thị chủ mẫu. Ta biết trong lòng của ngươi đối với ta hay Lam gia vẫn còn rất nhiều điều nghi ngại, cũng như ta không thể tự tin nhìn thẳng ngươi mà nói rằng ta thực sự đã xem ngươi như "người một nhà". Nhưng chí ít, ta hi vọng khoảng thời gian chúng ta vẫn là đạo lữ trên danh nghĩa này, hai bên đều có thể tin tưởng nhau hơn một chút, chia sẻ với nhau nhiều hơn một chút."
Tiếng mưa từ bên ngoài từng chút một xâm lấn lấy không khí trong phòng. Giang Trừng vẫn duy trì bộ dáng sững sờ nhìn Lam Hi Thần, không biết nên nói gì. Hắn xưa nay không giỏi biểu đạt, cũng không dám tin tưởng người khác quá nhiều. Trải qua vô số chuyện, hắn đã nghĩ rằng, đời này chỉ có tin vào bản thân mới không bị phản bội, ngờ đâu tới cuối cùng, viên kim đan trong người hắn cũng là của Ngụy Vô Tiện ban cho. Hắn - một kẻ đến bản thân mình cũng đã mất đi sự tin tưởng - còn có thể tin người khác được hay sao? Hắn không dám thử! Xưa nay hắn thử tin tưởng ai, kết cục nhận lại đều là sống không bằng chết.
Tựa như nhìn thấu những gì hắn đang nghĩ, Lam Hi Thần khẽ chớp mắt, bật cười: "Tất nhiên, ta nói "hai bên đều có thể tin tưởng nhau hơn một chút, chia sẻ với nhau nhiều hơn một chút" không nhất định phải là ngay bây giờ. Chỉ là sau này, nếu có chuyện không vui, ngươi có thể tìm ta nói vài câu để nhẹ lòng hơn, không cần phải một mình trốn đi như hôm nay. Chí ít, ta không coi ngươi là người ngoài."
Dừng một chút quan sát nét mặt Giang Trừng, thấy người nọ ngoài kinh ngạc ra thì cũng không có gì là bài xích, Lam Hi Thần yên tâm hơn, tiếp tục nói: "Ban nãy là Vong Cơ thất lễ với ngươi, ta đã phạt Vong Cơ khi về Lam gia phải trồng cây chuối chép gia quy năm trăm lần, Vãn Ngâm có thể nể mặt ta tha lỗi cho sự thất thố ngày hôm nay không?"
Giang Trừng lúc này đầu óc vẫn còn khá mơ hồ, nghe được Lam Hi Thần muốn phạt Lam Vong Cơ vì đã thất lễ với mình, chẳng hiểu sao ấm ức, đau khổ, thất lạc ban nãy còn chồng chất đầy cõi lòng phút chốc đã được một làn nước ấm nhẹ nhàng chảy qua quét sạch, trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái hơn rất nhiều. Hắn xưa nay chỉ thấy người ta đối nghịch với mình để bảo vệ kẻ khác, chưa từng gặp được người sẵn sàng vì hắn mà răn dạy, trách phạt người thân. Nếu nói không có chút cảm động nào, thì là nói dối. Hắn nghiêng đầu nhìn sang, làm ra bộ dáng hào phóng không chấp, lầu bầu: "Chuyện Lam thị ngươi trách phạt ai không cần báo cáo với ta."
Lam Hi Thần gật đầu phụ họa với hắn, cảm thấy tâm trạng Giang Trừng đã tốt hơn nhiều, trả lại Mạt Lỵ trong tay, xin phép cáo từ. Nhưng trước khi bước ra khỏi phòng, hắn bỗng đột ngột quay lại, nói thêm một câu: "Vãn Ngâm, về việc hôm nay Vong Cơ nói là ngươi trước tiên từ bỏ Ngụy công tử..."
Lam Hi Thần dừng một chút, quả nhiên thấy Giang Trừng hướng đôi con mắt hoang mang về phía mình. Bởi vì trời mưa, không gian xung quanh đều tối lại, cặp mắt hạnh lóng lánh của Giang Trừng tựa như hai viên dạ minh châu, phát ra từng tia sáng, hệt như hai vì tinh tú khảm trên tinh không cao thẳm.
"Ta cho rằng, nếu ngươi năm đó thật sự muốn giết Ngụy công tử, ngươi đã không dẫn theo Giang thị môn sinh tới Loạn Táng Cương tham chiến. Ngươi chỉ cần mang theo một con chó là đủ."
Giang Trừng nghe hắn nói, toàn thân như bị ai đó cố định, không thể nhúc nhích. Tim của hắn vừa đau vừa ngứa, cảm giác toàn thân đều râm ran muốn ép cho nước mắt trào ra ngoài. Hắn cố gắng hết sức nhịn lại, Lam Hi Thần lại nói tiếp một câu: "Điều này, người ngoài là ta còn nhận ra được, ngươi nghĩ Ngụy công tử có thể không nhận ra sao?"
Thật may, Lam Hi Thần nói xong lập tức quay người rời đi luôn, nên không thể nhìn thấy những giọt nước mắt thi nhau chảy tràn trên gương mặt của Giang Trừng lúc này.
Giang Trừng rốt cuộc hiểu ra, tại sao hắn vẫn chưa buông bỏ được chuyện xưa mà đối đãi với Ngụy Vô Tiện một cách bình thường được, đó là bởi vì cái tên này trong lòng hắn vẫn luôn là một nút thắt. Ngoài miệng hắn nói không quan tâm, nội tâm lại từng chút tích lũy lại ấm ức.
Ấm ức năm xưa Ngụy Vô Tiện chọn tàn dư Ôn thị thay vì huynh đệ thủ túc là hắn. Ấm ức khi trở lại Ngụy Vô Tiện chon theo Lam Vong Cơ thay vì huynh đệ thủ túc là hắn. Ấm ức Ngụy Vô Tiện nói một câu "chuyện đã qua" là coi như xong cả một đời ân oán. Hắn năm xưa nguyện ý hi sinh dẫn đi truy binh Ôn thị, hắn mười năm giữ Trần Tình, tìm quỷ tu, chờ huynh đệ năm xưa quay về, lẽ nào cứ vậy, nói một câu "đã qua" là thật sự có thể cho qua?
Hắn tích tụ từng chút ấm ức, cho rằng vì bản thân không giỏi biểu đạt, Ngụy Vô Tiện không hiểu được, mới không thể quay lại.
Thế nhưng, Lam Hi Thần nói với hắn, người ngoài nhìn vào còn hiểu, lẽ nào Ngụy Vô Tiện không hiểu?
Đúng, hắn hiểu rõ cả, chỉ là, quá nhiều sự việc xảy ra, quay trở lại năm xưa vĩnh viễn là giấc mộng không tưởng. Từ bỏ tất cả, làm lại từ đầu mới là con đường của hắn cùng Ngụy Vô Tiện hiện tại.
Bên ngoài trời vẫn gào khóc quay cuồng. Trong phòng, Giang Trừng ôm ba con chó bông lặng lẽ chảy nước mắt trong câm lặng. Hắn cuối cùng đã hiểu rõ, cuối cùng cũng có thể buông tay, để bắt đầu lại từ đầu...