Phong Mị vung tay tát về phía ta.
• Chết đi! Không ai có thể dám xúc phạm ta!
Không có chuyện gì xảy ra cả, ta giữ chặt bàn tay đã yếu ớt của nàng cười nói:
- Gai độc của ngươi đã bị chúng ta tịch thu hết rồi! Đừng quên người đang bị chúng ta trói và giam ở đây, trên thân thể trần chuồng của ngươi đã không còn gì có thể uy hiếp ta nữa!
Phong Mị căm tức, nhìn chằm chằm vào Ta:
- Ngươi đừng nhờn với ta! Ta sẽ tìm cách thoát khỏi đây và trả thù!
- Tốt thôi! Nhưng đó là chuyện sau này! Bây giờ ngươi nghĩ sao về việc ta sẽ hiếp da^m ngươi! Ngươi dám đối mặt hay sợ hãi!? .
Sự tức giận lấp đầy trong Phong Mị:
- Đừng mơ! Ta sẽ không để ngươi làm điều đó! Ta sẽ đòi lại sự tôn trọng mà ta xứng đáng!
Ta cầm lấy hai chân nàng kéo mạnh ra xa:
Loading...
- Dạng cái chân ra!
Phong Mị lùi về sau và cố gắng giương cánh tay bật lại:
- Kiếm đâu ra dũng khí đến thách thức ta? Ta không sợ ngươi!
Ta kéo chân nàng dạng ra, nhấc cho mông nàng chổng lên cao để lộ khu vực nhạy cảm hiện ra rõ ràng:
- Cái lo^`n xinh đẹp này hôm nay ta sẽ thoải mái hưởng dụng! Hi! .
Phong Mị dùng sức cô gắng uốn éo cơ thể, tạo cơ hội để thoát khỏi trạng thái bị trói.
Ta sẽ không để cho ngươi làm điều đó! Sự thắng thế của ngươi hiện tại chỉ là tạm thời!
Ta nhét cho nàng một viên thuốc vào miệng:
- Uống thuốc này vào và ngươi sẽ không còn sức lực để vùng vẫy nữa!
Phong Mị liều mạng cắn nát viên thuốc, không để Ta có cơ hội định đoạt.
Ta không sợ thuốc của ngươi! Cho dù sức lực của ta hủy diệt, ông trời cũng không thể cưỡng lại ta! .
- Thật là ương ngạnh! Nhưng thuốc này chỉ cần cắn trong miệng ngươi đã ngấm thuốc rồi! Giờ không còn sức lực để phản kháng nữa đâu! (Đồ của hệ thống thôi miên da^m dục nó khác bọt lắm!).
Phong Mị cảm nhận sự yếu đuối của mình, nhưng không từ bỏ tinh thần:
- Ta... ta vẫn sẽ... đấu... đấu với hết sức!.. Sự báo thù sắp tới sẽ làm ngươi hối hận:
- Vậy sao? Ngươi vẫn muốn đe dọa ta à?
Phong Mị cảm nhận sự yếu đuối nhưng không từ bỏ:
- Ta sẽ không bao giờ khuất phục trước thứ tàn bạo như ngươi. Báo thù của ta sẽ không ngừng chờ đợi. .
Ta túm tóc nàng kéo lên:
- Chỉ là một tên tay sai của Trụ Vương mà vênh váo như vậy, nàng đúng thật là hỗn láo đấy!
Trợn mắt nhìn Ta, Phong Mị cười giễu:
- Cứ tự tin đi, nhưng sẽ không có sự tha thứ cho ngươi.
Ta giữ chặt đầu nàng và cưỡng hôn nàng:
- Ta sẽ cho ngươi hiểu rằng ở đây ai mới là chủ.
Tư thế khó xử, Phong Mị bất giác nhìn ta, tâm trạng nàng có vẻ trở nên phức tạp, giọng nói bất ngờ có chút lo lắng:
- Trụ Vương sẽ đến đây, ngươi sẽ trả giá đắt. .
Một tay ta ôm eo nàng, tay còn lại vuốt ve mái tóc nàng:
- Thì sao nào? Ta sẽ chiếm lấy nàng cho dù chuyện gì xảy ra.
Phong Mị nhìn Ta với ánh mắt đầy khinh thường:
- Hãy làm điều đó nếu ngươi có đủ sức mạnh. Nhưng hãy nhớ, báo thù của ta sẽ đến và ngươi sẽ hối hận.
Một tay ta đưa vào trong áo nàng và bắt đầu xoa bóp vú nàng:
- Ngươi không chỉ xinh đẹp mà còn có một bầu ngực căng tròn, sờ thật là sướng. .
Từ trong đau đớn, sự bức bách tràn đầy người, Phong Mị vùng vẫy:
- Kẻ đồi bại! Rốt cuộc ngươi muốn gì? Đừng mơ tưởng sẽ thoát hình phat!
Ta vân vê đầu ti của nàng:
- Ngươi quên rồi sao?Ở đây có rất nhiều cách tra tấn, mà cưỡng hiếp ngươi chính là cách tra tấn hiệu quả nhất!
Phong Mị dùng sức cuối cùng cố gắng tự giải thoát khỏi Ta.
• Cả triều đình sẽ biết về sự tàn ác của ngươi. Tên khốn!
Xem nào! Ngươi ám sát ta! Muốn giết chết ta! Ta chỉ cưỡng hiếp lại người thôi có gì là sai? Cuối cùng ngươi cũng không có mất gì trên người mà còn được sung sướng nữa! .