Ở Dãy núi Tử Tiêu có một mỏ gọi là Tử Dương, là một loại đá không chỉ kiên cố mà lại rất bền, không chỉ vậy loại đá này còn phát ra một mùi hương khiến Hung Thú không thích chút nào.
Một tòa thành ở dãy núi này cũng vì vậy mà được loại đá này tạo nên, tên cũng được gọi là thành Tử Dương.
Lúc bình thường, hung thú đều không muốn đến gần nơi này, do đó nơi đây được xem là nơi an toàn nhất của Sơn Mạch.
Nhưng cũng có lúc, cứ cách một thời gian nhất định, ít nhiều sẽ có một đợt thú triều tấn công thành Tử Dương.
Cũng nhờ trong thành Tử Dương có không ít thế lực cùng tông môn, ngoài ra ở thành cũng có riêng một đội thành Vệ Quân, cho nên thú triều cũng bị đánh bật.
An toàn luôn luôn là mục tiêu hàng đầu, ở dãy núi Tử Tiêu có sản vật phong phú, do đó, thành Tử Dương liền trở thành trung tâm thương mại của cả Sơn Mạch này.
Biết được những gì cần biết từ tiểu đội Thương Lan tông, Vệ Tiểu Thiên đi hai ngày một đêm liền đến được nơi này.
"Hai ngày một đêm không nghĩ, không chỉ không mệt, ngược lại tinh thần càng phấn chấn, trong cơ thể phảng phất có sức mạnh vĩnh viễn không dùng hết, xem ra ở trạng thái Ngoại Luyện cửu trọng, được hệ thống cố định không giảm."
"Trên đường đi chém hung thú cũng không ít, mặc dù cao nhất cũng chỉ hung thú tam giai, thế nhưng nhận được điểm kinh nghiệm không ít, dùng để tiếp tục đổi U Ảnh Trảm, tính ra cũng lời."
"Khí Huyết đan được tinh luyện từ hung thú cũng có hơn ba trăm viên, nhìn thấy thái độ của đám người Thương Lan tông, đan dược này có vẻ là đồ tốt, để lát nửa đi vào thành đổi thứ tốt hơn."
Loading...
"Thân pháp tăng 168 điểm, đây chắc do hai ngày qua ta đi đường tạo nên a!"
Vệ Tiểu Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm, không bao lâu, xuất hiện trước mắt hắn là một thành trì nguy nga cao lớn.
Đứng trước cổng thành trì, Vệ Tiểu Thiên bắt đầu vận động bộ não xem xem mình tiếp theo phải làm gì, chí ít có tính trước để không bị rối!
Trước mắt đối với hắn là phải tăng thực lực, Ngoại Luyện cửu trọng quá gân gà, là tầng dưới chót, là một cặn bã, nếu đối đầu với võ giả cao như Dư Thành Nhân, chỉ một chiêu hắn liền gặp ông bà.
Nếu không nhờ U Ảnh Trảm, đừng nói đi hai ngày, chỉ đi hơn hai phút hắn đã đăng xuất lâu rồi.
Nếu không phải một triệu điểm kinh nghiệm quá lớn, hắn không có đủ, thì hắn đã nâng cấp U Ảnh Trảm từ lâu.
Bản không trọn vẹn đã mạnh như vậy, nếu trọn vẹn sẽ khủng khiếp đến cỡ nào?
"Tránh ra, tránh ra!"
Ba con ngựa theo hình tam giác từ một hướng vọt tới, người trên ngựa vừa điều khiển vừa hò hét, làm cho bách tinh ven đường hoảng sợ, gà bay chó chạy, khóc lóc kêu khổ.
Chỉ cần chạy không kịp, không bị ngựa đá cũng bị người trên ngựa quật roi.
Người lớn còn đỡ, trẻ em bị đá một cái liền bay đến một bên không nhúc nhích, người mẹ thét lên nhào đến ôm con rồi kêu trời trách đất.
Tình cảnh này khi nhìn, chỉ có thể lắc đầu thương tiếc.
Bởi vì bọn họ dù giận nhưng khi nhìn thấy ba tên kia liền không dám nói gì.
"Đáng giận, là đám thành vệ quân này!"
"Ba tên này là thủ hạ của Tống Ngọc Đường, không tính là thành vệ quân."
"Cũng bởi cha hắn là tướng quân phụ trách phòng ngự của thành Tử Dương, nếu không hắn đã sớm bị người khác đánh chết."
"Tống tướng quân là cường giả Bách Khiếu cảnh, ngoài ra còn có quan hệ với Thiên Cực tông, ở thành Tử Dương này ai không nể tình? Huống hồ Tống Ngọc Đường cũng không ngu, không dám chọc đến những tông môn cao cấp đó."
"Các ngươi mau nhìn, thanh niên kia sắp bị đụng trúng!"
Những người trên đường nhanh chóng lui qua hai bên, chỉ duy nhất có một thanh niên tựa như không nghe thấy, vẫn bước đi bình thường trên đường.
Nhìn thấy người thanh niên này mặc đồ cũng không nổi bậc gì, ba người cưỡi ngựa không chỉ không giảm mà còn tăng thêm tốc độ, hướng về người kia.
Tốc độ này nếu đụng vào, người kia không chết cũng tàn!
"Chàng trai, mau tránh!"
"Trời ạ, sắp xảy ra nhân mạng!"
"Quá đáng giận!"
"Ai, người dám cản đường Tống Ngọc Đường, có chết cũng chết vô ích!"
Ba con ngựa phi như tên bắn, không bao lâu liền phi đến sau lưng người thanh niên kia, bọn hắn tựa hồ thấy người thanh niên này bi thảm, do đó trên mặt của ba tên cưỡi ngựa hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Bạch!
Thế nhưng bất chợt, không chỉ ba con ngựa, mà cả sáu cái bắp đùi của ba tên kia đều tách khỏi phần còn lại của thân thể.
Theo quán tính tốc độ, ba con ngựa cùng ba tên kia bị quăng thêm khoảng mười mét mới dừng lại, trong đó hai tên bởi vì bị ngựa đè lên mà chết tại chỗ, tên còn lại thoi thóp, mặc dù thoi thóp nhưng hắn vẫn nhanh tay lấy một viên thuốc ăn vào, rất nhanh vết thương ở chân liền cầm máu, trạng thái cũng tốt hơn rất nhiều.
Khôi phục tinh thần, tên này quay qua người kia phẫn nộ hét.
"Tên đáng chết, ngươi biết bọn ta là ai không? Dám động bọn ta, đại thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đoàn xe của hắn sắp đến, ngươi nhất định sẽ chết."
Vệ Tiểu Thiên không nói gì, hắn đi lên liền tát một cái.
"Vậy ngươi biết ta là ai không?"
Tát một cái, không chỉ làm cho tên đó mộng bức, mà ngay cả quần chúng xung quanh cũng ngây người, trong lòng bọn họ đoán rằng tên thanh niên này ắt hẳn có lai lịch rất lớn!
Nghe Vệ Tiểu Thiên hỏi như vậy, tên đó sửng sốt một lúc rồi nhìn chằm chằm Vệ Tiểu Thiên, xem xem tên thiếu niên này có quen không, dù gì hắn cũng biết ai nên chọc, ai không nên dây vào.
Nhìn kỹ rồi suy nghĩ một lúc, hắn vẫn không nhận ra Vệ Tiểu Thiên là ai, không thuộc bất kỳ thế lực nào.
"Xin hỏi,..... ngài là..... ngài là...."
Ba!
Vệ Tiểu Thiên không để hắn nói hết mà bước lên tát một cái.
"Ngươi không biết ta là ai?"
"Tiểu nhân...... Tiểu nhân có mắt nhưng mờ, xin hỏi đại nhân là....." Tên kia vừa chịu đau vừa cắn răng cố gạt ra một nụ cười nhìn Vệ Tiểu Thiên hỏi.
"Ngươi thật sự không biết ta là ai?" Giọng nói và ánh mắt Vệ Tiểu Thiên trở nên lạnh lẽo.
"Xin đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!" Tên kia lập tức hoảng sợ xin tha, không để ý đến thương thế hiện tại mà cố gắng dập đầu.
"Nói cho chủ của ngươi, nếu có lần sau, ta chém cả hắn!"
Vệ Tiểu Thiên nhàn nhạt nói, nói xong hắn liền hướng phía thành Tử Dương, lưu lại ở phía sau là những ánh mắt kính ngưỡng.
"Ta vừa rồi còn lo lắng cho cho tiểu tử đó, không ngờ bối cảnh hắn quá lớn, ngay cả Tống tướng quân cũng không sợ."
"Người này rất có thể là nhân vật của thế lực tông môn lớn nào đó, ở nơi này Thiên Cực tông đã được xem rất mạnh, ngay cả Thiên Cực tông vẫn không sợ, thế lực người này không nhỏ nha!"
"Chỉ là nhìn hắn thấy quá trẻ đi."
"Trẻ tuổi thì sao, không chừng người ta thực lực cao, phản lão hoàn đồng thì sao!"
"Ha ha, Tống Ngọc Đường lần này đá trúng tấm sắt, hắn quá kêu ngạo, lần này cho hắn một bài học cũng tốt."
"Tốt nhất Tống Ngọc Đường chọc giận vị kia,..... Từ từ rồi lớn chuyện, như vậy chúng ta sẽ sống tốt hơn."
"Chuyện của bọn họ không liên quan đến chúng ta, chúng ta cứ im lặng nhìn là được!"
Đám người rất nhanh liền tản ra, ai tiếp tục làm việc nấy, để lại tên cưỡi ngựa kia với vẻ mặt hoảng sợ cùng thương thế rất nặng kia, không ai đến quan tâm hắn chết sống.
Hắn đến giờ vẫn vừa sợ hãi, vừa cố gắng xem xem người thanh niên vừa rồi là ai, mà ngay cả đại thiếu gia cũng muốn chém, Thiên Cực tông cũng không sợ.