"Gia chủ, ta nghĩ chúng ta bất kể kẻ sau lưng tiểu điếm này là ai, vì sao lại đến Huyễn Nguyệt ma lâm mở tiệm, cũng mặc kệ Dương chưởng quỹ là nhân vật gì trong này, chúng ta cứ ôm chặt lấy đùi hắn, à không, giao hảo với hắn mới đúng."
"Vị cường giả kia không phải mở tiệm ư, chúng ta cứ việc mua bán, giao dịch bình thường là được, không cần thiết phải cố ý lấy lòng, bằng không sợ lại khiến hắn không vui, cứ coi như giao dịch bình thường, giao lưu bình thường là được."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, cuối cùng quyết định mời Thái Thượng trưởng lão cùng gia chủ, Ngụy Thành ba người đi trước, đương nhiên, Ngụy Thành chỉ có nhiệm vụ dẫn đường mà thôi.
Huyễn Nguyệt Ma Sâm, Thiên Ba Hồ, lúc này trời đã tối đen, tiếng côn trùng kêu vang dội không ngớt, mấy người Ngụy Thư Tuấn trong tiểu điếm "Mã Mãi Bì" đã khôi phục bình thường, đang cùng Dương Phong trò chuyện thật vui, Dương Phong cũng từ trong lời nói của mấy người Ngụy Thư Tuấn mà hiểu rõ về thế giới này hơn.
Ngay lúc này, có người bước vào trong tiệm, mọi người nhìn lại, thì ra là ba người, một người chính là Ngụy Thành lúc nãy quay về gọi người, một lão nhân tóc bạc trắng như tuyết nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn, một người lộ ra vài phần khí tức bề trên, dung mạo có nét giống với Ngụy Thư Tuấn, là một vị trung niên nhân. Ba người bọn họ chính là Ngụy Thành, Ngụy Khiếu Đình cùng Thái Thượng trưởng lão từ Ngụy gia vội vã tới đây.
"Phụ thân, Thái gia gia, rốt cuộc người cũng tới rồi, Tuấn Nhi lo lắng muốn chết rồi."
"Tuấn nhi, đừng hoảng, chúng ta không phải đã tới rồi sao." Vị lão giả tóc bạc lên tiếng, nói xong liền nhìn về phía Dương Phong, lão không cảm nhận được bất kỳ luồng linh lực nào, trong lòng cũng có cùng suy nghĩ với Ngụy Thư Tuấn, vị này, hoặc là tu luyện công pháp ẩn giấu linh lực đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa, hoặc là một vị cường giả ít nhất cũng phải có tu vi từ Vũ Tông trở lên, võ giả thấp hơn một cảnh giới lớn căn bản không thể nào cảm nhận được linh lực của đối phương.
"Lão phu - Ngụy Phách Thiên - Thái Thượng trưởng lão Ngụy gia bái kiến Dương chưởng quỹ." Ngụy Phách Thiên chắp tay nói.
"Lão tiên sinh khách khí rồi, chẳng hay ba vị tới đây là muốn mua võ kỹ?" Dương Phong đáp lễ, thuận tay cầm lấy hộp gỗ từ trên kệ hàng đặt xuống quầy, mở nắp ra.
Ngụy Phách Thiên cùng Ngụy Khiếu Đình nôn nóng vươn đầu, nhìn chằm chằm vào quyển trục bên trong phát ra hào quang màu vàng, trên đó có bốn chữ "Kinh Đào Kiếm Pháp" được viết theo lối rồng bay phượng múa, phóng khoáng tự nhiên.
Loading...
"Là Hoàng giai, quả nhiên là kiếm pháp Hoàng giai." Mặc dù đã được thông báo trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hai người vẫn không khỏi kích động.
Ngụy Khiếu Đình lấy ra một cái túi, đặt lên quầy, nói với Dương Phong: "Dương chưởng quỹ, đây là kim tệ."
Dương Phong biết trên thế giới này có một loại túi đặc biệt dùng để chứa đồ gọi là túi trữ vật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy, chỉ phất tay một cái, số kim tệ bên trong túi trữ vật đã biến mất không còn một đồng, vừa vặn một ngàn kim tệ.
Cường giả, đây chắc chắn một vị siêu cấp cường giả, Dương chưởng quỹ này, có thể cách không lấy đồ vật trong túi trữ vật của người khác, cho dù là cường giả Võ Vương cũng không cách nào làm được, vị này, ít nhất cũng phải là siêu cấp cường giả từ Võ Vương cảnh trở lên. Bình tĩnh, phải bình tĩnh, tuyệt đối không được để vị tiền bối này nổi giận. Mấy người Ngụy Phách Thiên thầm nghĩ.
Cảnh giới võ giả ở Thiên Thần đại lục được chia làm: Võ Đồ, Võ Sư, Võ Linh, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Đế.
Mỗi một đại cảnh giới lại được chia thành chín tiểu cảnh giới!
Ngụy Khiếu Đình run run cầm lấy hộp gỗ, gắt gao nắm chặt, như thể sợ bị người ta đoạt mất, hắn kích động nói với Dương Phong: "Đa tạ Dương chưởng quỹ, không biết Dương chưởng quỹ có còn vật phẩm nào khác để bán hay không?"
"Không cần khách khí, ta bán, ngươi mua, chúng ta giao dịch công bằng, hiện tại ta còn bốn loại đan dược, Hồi Xuân đan, Hồi Khí đan, Tụ Khí đan, Bạo Khí đan." Dương Phong thản nhiên nói với mấy người Ngụy Khiếu Đình, sau đó giới thiệu qua một chút về công dụng và một số thông tin của mấy loại đan dược này.
Tuy ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Dương Phong đã sớm nở hoa, nhìn con dê béo Ngụy Khiếu Đình trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, xem ra hôm nay nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành rồi.
"Mua, mua, tất cả ta đều mua, Dương chưởng quỹ, ngươi có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu." Ngụy Khiếu Đình kích động nói, vừa có thể kết giao với vị cường giả trước mặt, vừa có thể mua được những loại đan dược thần kỳ chưa từng xuất hiện, quả thật là một công đôi việc.
"Thành giao." Dương Phong mừng thầm trong lòng, sau đó nói với con dê béo... à không, là Ngụy gia gia chủ Ngụy Khiếu Đình: "Hôm nay chỉ còn lại chừng này, nếu Ngụy gia chủ muốn mua thêm, ngày mai hãy ghé lại."
"Nhất định, nhất định." Ngụy Khiếu Đình lấy ra một túi chứa 1600 kim tệ đặt lên quầy, nụ cười trên mặt trông như hoa cúc nở rộ.
Cất kim tệ đi, Dương Phong lấy đan dược đặt lên quầy, Ngụy Khiếu Đình cất kỹ đan dược, cung kính nói với Dương Phong: "Vậy tại hạ không quấy rầy Dương chưởng quỹ nghỉ ngơi nữa, cáo từ." Nói xong, hắn liền dẫn người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng mấy người Ngụy Khiếu Đình khuất dần, Dương Phong đóng cửa tiệm lại, xoay người đi lên lầu hai, trở về phòng, nằm vật xuống giường, lúc này hắn mới có thời gian kiểm tra hệ thống.