- Mẹ kiếp! Hình như ta bị tên lùn này miểu sát rồi!
Dương Phong vẻ mặt không thể tin nổi.
- Hệ thống, tên lùn này mạnh cỡ nào vậy? Sao ta có thể bị hắn miểu sát?
Dương Phong có chút mất mặt.
- Ký chủ, nhân vật trong chế độ đối chiến đều có cảnh giới giống với người chơi, chỉ là có một số thuộc tính khác nhau, người chơi có thể đánh bại nhân vật đối chiến.
- Cái gì? Cảnh giới giống nhau? Vậy sao ta lại bị miểu sát? Ta phải làm sao mới có thể đánh bại bọn chúng?
- Ký chủ, cố gắng lên! Cố lên!
- Mẹ kiếp!!! Hệ thống, đồ khốn kiếp!
Dương Phong không cam tâm, một lần nữa tiến vào sân thi đấu, một lần nữa đứng trước mặt tên lùn cầm đại thiết chùy.
- Phì!!!
Loading...
Dương Phong nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa, sau đó đưa tay rút trường kiếm trên giá vũ khí, nghiêm túc nhìn chằm chằm Ải Nhân trước mặt.
- Bình tĩnh, ta có thể đánh bại tên lùn này. Ta là giỏi nhất, Dương Phong, ngươi phải cố gắng lên, ngươi là mạnh nhất.
Dương Phong nắm chặt trường kiếm trong tay, tự cổ vũ bản thân.
- Bắt đầu!!!
Dương Phong dưới chân đạp mạnh một cái, vượt lên trước một bước, lao thẳng về phía trước. Đúng là thua người không thua trận, không thể thua ngay từ vạch xuất phát. Tên hỗn đản hệ thống kia nói cảnh giới của bọn họ đều như nhau, sợ cái búa gì chứ, cứ đánh là được.
Nhưng mà, ý nghĩ thì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc. Chỉ một chiêu, Dương Phong lại một lần nữa bị đánh trở về phòng nhỏ.
- Mẹ kiếp, ta không tin, đường đường nam nhi bảy thước lại không đánh lại tên lùn này!
Quay lại sân thi đấu, lần này Dương Phong không vội vàng bắt đầu, mà nhìn vũ khí trên giá. Người ta thường nói, một tấc dài một tấc mạnh, trường kiếm dài một mét không đánh lại ngươi, vậy thì ta cầm trường thương dài ba mét, hỏi ngươi có sợ hay không?
Dương Phong cầm lấy trường thương xông lên, chỉ thấy một bóng người bay ra khỏi sân thi đấu. Cây trường thương xoay vài vòng trên không trung, sau đó cắm phập xuống đất.
Một phút sau, Dương Phong cầm trường kích bị đánh bay ra ngoài, tử trận…
Ba phút sau, Dương Phong cầm trường phủ bị đập chết trên sân thi đấu, tử trận…
Mười phút sau, Dương Phong cầm trường côn bị Ải Nhân đập cho đầu nở hoa, tử trận…
Mười lăm phút sau, Dương Phong cầm trường tiên bị Ải Nhân một búa đánh bay lên không trung, sau đó lại bị một búa từ không trung đập xuống đất, tử trận…
- A!!!
Một lúc sau, Dương Phong nằm trên mặt đất, gào thét đầy tức giận, biểu cảm trên mặt vặn vẹo đến cực độ.
Hắn đã nhìn ra, việc này căn bản không liên quan gì đến binh khí, mà là do trình độ chiến đấu của hắn không đủ, không có võ kỹ, chỉ có tu vi. Điều này khiến cho người chưa từng tiếp xúc qua võ kỹ như hắn căn bản không có cách nào chống lại đối thủ như vậy.
Người chơi ở trong bí cảnh thí luyện sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cũng không thấy đói khát, chỉ cần còn tinh thần, trong thời gian quy định có thể tiếp tục khiêu chiến. Dương Phong là chủ tiệm nên không bị giới hạn thời gian, hơn nữa thời gian trong bí cảnh là tĩnh lặng, cho dù Dương Phong ở trong bí cảnh một trăm năm, thì thời gian bên ngoài vẫn là thời điểm hắn tiến vào bí cảnh.
Dương Phong biết, chỉ có tích lũy kinh nghiệm trong mỗi lần chiến đấu, không ngừng mạnh hơn, thì hắn mới có thể đánh bại đối thủ trước mắt.
- Được, hôm nay ta liều mạng với ngươi, ta không tin không thể qua nổi một chiêu của ngươi.
Dương Phong nghiến răng nghiến lợi, tùy ý rút một món vũ khí trên giá, xông về phía Thiết Chùy Ải Nhân.
Cứ như vậy, Dương Phong cứ lần lượt tử vong, rồi lại lần lượt xông về phía Thiết Chùy Ải Nhân. Từ một tên gà mờ, hắn chậm rãi cảm ngộ, bước đi trên con đường trở thành cường giả chân chính.
Trong bí cảnh thí luyện, thời gian trôi qua từng giây từng phút, một canh giờ, năm canh giờ, một ngày, năm ngày… Không biết đã qua bao lâu, Dương Phong lại một lần nữa bị đại chùy nện vào ngực, ợ ra một hơi máu, sau đó lại xuất hiện trên sân thi đấu. Hắn đã chết lặng, từ lúc tử vong cho đến khi xuất hiện trên sân thi đấu, cầm vũ khí xông về phía Ải nhân Đồng Chùy, tất cả đã trở thành bản năng.
Trải qua vô số lần cầm vũ khí công kích Ải Nhân, từng chiêu từng thức, từng bước di chuyển né tránh công kích của đối phương, tất cả đều khắc sâu trong đầu hắn, trở thành bản năng.
Không biết đã qua bao lâu, Dương Phong cầm trường kiếm, xông về phía Thiết Chùy Ải Nhân. Khi đại thiết chùy của đối phương sắp nện trúng người, Dương Phong dùng một bước chân kỳ diệu và quỷ dị, né tránh thành công. Trường kiếm trong tay hắn như quỷ mị, xuất hiện trên cổ Ải Nhân, lướt nhẹ qua, một dòng máu tươi bắn ra, thi thể Ải nhân Đồng Chùy ngã xuống đất.
- Ngươi giết ta nhiều lần như vậy, ta giết ngươi mười lần, cũng không quá đáng chứ?
Dương Phong thổi nhẹ vào máu trên trường kiếm, nhìn thi thể Ải Nhân, thản nhiên nói.
Đây là lần thứ mười Dương Phong đánh bại Ải nhân Thiết Chùy. Sau vô số lần tử vong, hắn đã học được cách né tránh đại chùy, học được cách công kích đối phương.
Từ lúc có thể đỡ được một chiêu, mười chiêu, trăm chiêu của Thiết Chùy Ải Nhân, cho đến khi cân sức ngang tài, phản công, đánh bại đối thủ, con đường này Dương Phong đã trưởng thành rất nhiều, học được rất nhiều.
Sau khi dùng 10 loại phương pháp khác nhau đánh bại Ải nhân Thiết Chùy, hắn có chút tự mãn, cho rằng bản thân vô địch thiên hạ, bắt đầu xem thường đám Ải Nhân này. Sau đó, hắn tràn đầy tự tin, bước vào sân thi đấu của Ải nhân Đồng Chùy.