Ba ngày sau, Thiên Phong thành náo động hẳn lên, sau khi dị tượng xuất hiện, võ giả từ các nơi kéo đến ngày càng đông, có không ít kẻ gây chuyện thị uy, xung đột với người dân trong thành.
Các đại thế lực trong thành phái người thành lập đội ngũ, đi đến nơi xuất hiện dị tượng điều tra.
Hôm nay, có một nhóm người đến Vị Hương Lâu, một tửu lâu thuộc quyền sở hữu của Ngụy gia gây chuyện, bọn chúng nghe đồn rằng, người có tu vi cao nhất Thiên Phong thành là Ngụy Phách Thiên, Thái Thượng trưởng lão của Ngụy gia, tu vi Võ Linh cửu giai.
Nhóm người này đến từ Ngân Nguyệt Môn, Thiên Lạc thành, tổng cộng sáu người, dẫn đầu là Ân Hàn, trưởng lão Ngân Nguyệt Môn, tu vi Võ Tông nhất giai.
Hắn ta cho rằng, với tu vi Võ Tông, ở cái nơi nhỏ bé Thiên Phong thành này, hắn ta chính là bá chủ, không ai có thể địch nổi, cho nên sinh ra tâm lý khinh người.
Ân Hàn dẫn người đến Vị Hương Lâu, cố tình gây sự, lấy cớ thức ăn không ngon, khiến hắn ta đau bụng, yêu cầu bồi thường năm mươi vạn lượng vàng, còn muốn gia chủ Ngụy gia phải đến tự mình xin lỗi.
Chưởng quầy nghe vậy, vội vàng phái người đi báo cho Ngụy gia, Ngụy Khiếu Thiên biết chuyện, lập tức đi bẩm báo cho Ngụy Phách Thiên.
Nghe xong, Ngụy Phách Thiên cười lạnh:
- Hừ, xem ra những năm qua lão phu bế quan, khiến cho đám người các ngươi quên mất lão phu là ai rồi.
Hôm nay, lão phu sẽ cho các ngươi biết, Thiên Phong thành này không phải là nơi các ngươi có thể giương oai tác quái!
Loading...
- Gia chủ các ngươi đâu? Sao còn chưa ra? Hay là sợ hãi, muốn làm rùa rụt cổ?
Trong gian phòng sang trọng nhất trên lầu ba Vị Hương Lâu, một tên thanh niên vênh váo tự đắc, liếc nhìn chưởng quầy với vẻ khinh thường.
Ngụy Phách Thiên nghe vậy, giận tím mặt, lão phóng xuất uy áp Võ Tông ra ngoài, hừ lạnh một tiếng.
- Chẳng hay các ngươi là người phương nào?
Đối phương đã không có thiện chí, vậy lão cũng không cần phải khách sáo.
Ở thế giới này, kẻ mạnh làm vua, nếu ngươi tỏ ra yếu đuối, chỉ khiến cho người khác xem thường, ức hiếp mà thôi.
Mấy tên kia quay đầu lại, nhìn thấy một lão già phóng xuất uy áp Võ Tông, sắc mặt đại biến, vẻ mặt kinh hãi.
Không ngờ ở cái nơi hẻo lánh này lại có cường giả Võ Tông, hơn nữa uy áp còn mạnh hơn Ân Hàn rất nhiều.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Ân Hàn vội vàng phóng xuất uy áp ra, để ổn định tinh thần cho đám thuộc hạ.
- Hừ, lão phu chính là Ngụy Phách Thiên!
Ngụy Phách Thiên lạnh lùng nói.
- Cái... Cái gì? Ngụy Phách Thiên? Chẳng phải lão ta chỉ là Võ Linh cửu giai sao? Sao có thể đột phá Võ Tông?
Chết tiệt, thì ra Ngụy gia che giấu thực lực, Ngụy Phách Thiên đột phá Võ Tông mà không để lộ ra một chút phong phanh tin tức nào.
- Ngươi... Chẳng phải ngươi chỉ có tu vi Võ Linh cửu giai sao? Tại sao... Tại sao...
Ân Hàn cảm nhận được uy áp của Ngụy Phách Thiên, tuy cùng là Võ Tông nhất giai, nhưng uy áp của lão ta mạnh hơn hắn rất nhiều, chỉ cần một chút nữa là có thể đột phá Võ Tông nhị giai.
- Hừ, những thứ đó có quan trọng không? Các ngươi muốn năm mươi vạn lượng vàng, còn muốn gia chủ Ngụy gia đến xin lỗi, đúng không?
- Cho dù ngươi là Võ Tông nhất giai thì đã sao? Môn chủ của ta là cường giả Võ Tông tứ giai, hơn nữa, ngươi có chắc chắn đánh bại được ta?
Tuy tình thế bất lợi, nhưng Ân Hàn vẫn cố gắng giữ vững khí thế, lấy môn chủ ra hù dọa.
- Vậy thì thử xem!
Ngụy Phách Thiên thu hồi uy áp, rút trường kiếm ra, chỉ thẳng vào Ân Hàn.
- Cuồng Phong Kiếm Pháp!
Lão quát lớn, trường kiếm trong tay chém ra, kiếm khí như cuồng phong bạo vũ, gào thét lao về phía Ân Hàn.
- Hoàng giai võ kỹ! Không ngờ lại là hoàng giai võ kỹ, Ngụy gia này từ đâu có được hoàng giai võ kỹ?
Mọi người kinh hãi, không ngờ Ngụy Phách Thiên lại có hoàng giai võ kỹ, hơn nữa còn thi triển thuần thục như vậy, Ân Hàn càng hoảng sợ hơn, hắn ta không thể nào đỡ được một chiêu này.
- Phụt! Phụt! Phụt!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Sáu tên Ngân Nguyệt Môn, bao gồm cả Ân Hàn đều bị kiếm khí đánh trúng, phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, đập vỡ cửa sổ, rơi xuống đất, không biết sống chết.
- Trói lại, ném vào đại lao!
Ngụy Phách Thiên phất tay, phân phó chưởng quầy.
- Thì ra Ngụy lão gia tử đã đột phá Võ Tông từ lâu, Ân Hàn kia là Võ Tông nhất giai, vậy mà bị lão nhân gia một chiêu đánh bại.
- Một kiếm kia là hoàng giai võ kỹ sao?
- Chắc chắn là vậy rồi, Ngụy lão gia tử thật sự là thâm tàng bất lộ!
- Ngụy lão gia tử quả nhiên uy vũ!
- Đúng vậy, từ nay về sau, xem còn ai dám đến Thiên Phong thành chúng ta giương oai tác quái nữa!
Ngụy Phách Thiên một kiếm đánh bại Ân Hàn, tin tức vừa truyền ra, cả Thiên Phong thành lập tức sôi trào, khiến cho đám người ngoại thành không an phận cũng phải dè chừng.
Tuyệt kỹ vừa rồi rõ ràng là sát kê cảnh hầu, nếu còn dám manh động ắt sẽ bị trừng trị, tốt nhất là nên an phận thủ thường.
Triệu Thế Phương cũng hạ lệnh cho Triệu Trường Thanh và Ngụy Thư Tuấn dẫn đội thành vệ tăng cường tuần tra, hễ phát hiện kẻ nào phạm pháp, bất kể là ai, cứ bắt hết về quy án, kẻ nào dám chống cự, giết không cần hỏi.
Vài ngày sau, trị an trong Thiên Phong thành tốt hơn rất nhiều, một số cao thủ kết đội đi đến Huyễn Nguyệt Ma Sâm tìm kiếm nơi phát sinh dị tượng, còn những kẻ thực lực thấp hơn chỉ đành ngoan ngoãn ở lại.