Dương Hạo Thiên lại không từ bỏ, tiếp tục nói:
- Không phải, ta có thể thấy, ngày hôm nay nghe được mấy người phụ thân bọn họ lập tức sẽ trở về, ngươi cũng không có vui vẻ như những người. Hơn nữa ta còn nhớ rõ một số chuyện khi còn bé, khi đó phụ thân chưa từng ở lại nơi này của chúng ta. Cho dù có tới đây, cũng chỉ là thăm ta và Bối Nhi, hai người hầu như đều chưa từng nói chuyện qua.
Nghe được lời Dương Hạo Thiên, Mạnh Tuyết Phi lại sững sờ. Đối với con trai của mình, nàng rất hiểu. Mặc dù sự thông minh của hắn cũng không thấp, thậm chí so với đa số mọi người đều cao hơn. Thế nhưng từ sau khi hắn biết mình vô vọng với việc luyện võ, liền rất ít động não suy nghĩ, hơn nữa bởi vì được nuông chiều từ nhỏ, càng không hề biết cái gì Sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt). Thế nhưng ngày hôm nay, hắn vậy mà có nhạy cảm nhìn ra mình không đúng, có thể thấy được trong lúc vô tình, hắn đã bắt đầu trưởng thành.
Làm mẫu thân, đối với việc nhi tử trưởng thành, Mạnh Tuyết Phi đương nhiên cũng rất vui vẻ. Hơn nữa chuyện đến nước này, có một số việc chỉ sợ cũng đã không che giấu nổi hắn, liền khẽ thở dài nói:
- Được rồi, mẫu thân thừa nhận, lúc trước mẫu thân là vì một ít nguyên nhân đặc thù mới gả cho phụ thân ngươi. Có điều những chuyện này còn chưa tới lúc có thể nói cho ngươi biết. Thiên nhi ngoan, tạm thời không nên nghĩ tới những chuyện này được không? Mẫu thân bảo đảm, đến thời điểm thích hợp, mẫu thân nhất định sẽ nói hết thảy mọi chuyện cho ngươi.
- Vậy lúc nào thì mới tính là thời điểm thích hợp?
Dương Hạo Thiên chưa từ bỏ ý định hỏi.
- Có một số việc, cũng không ai biết có phải là sẽ thật sự phát sinh hay không. Vì thế ta cũng không biết lúc nào mới tính là thích hợp.
Mạnh Tuyết Phi lẩm bẩm một câu, Dương Hạo Thiên căn bản nghe không hiểu, sau đó lại cười nói:
- Được rồi, nhanh ngủ đi, ngày mai mẫu thân mang các ngươi tới biên hải chơi.
Loading...
- Dạ.
Dương Hạo Thiên đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, có điều lúc thấy Mạnh Tuyết Phi muốn rời đi, lại nói:
- Nương, có thể hôn ta một giống như khi còn bé không?
- Ngươi đứa nhỏ này.
Mạnh Tuyết Phi sủng nịch nở nụ cười, trở lại bên giường, chậm rãi cúi người, muốn hôn xuống trên mặt con trai một cái giống như lúc dỗ hắn đi ngủ khi còn bé.
Cảm giác được mẫu thân cách mình ngày càng gần, ngửi được một mùi thơm động lòng người trên người nàng, loại kích động từ sâu trong linh hồn Dương Hạo Thiên lại điên cuồng dâng lên. Tuy rằng có một luồng khí tức lạnh như băng kia áp chế, để hắn còn không đến mức làm ra chuyện gì quá khác người, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ở thời điểm mẫu thân sắp hôn tới đột nhiên xoay đầu một cái, làm cho hai mảnh môi thơm mềm mại vốn nên hôn tới trên mặt hắn, trực tiếp dán lên đôi môi của hắn
Bốn môi đụng nhau, trong lòng mẫu tử hai người đều chấn động kịch liệt một cái. Mạnh Tuyết Phi lập tức nhảy ra giống như bị điện giật, một đôi mắt đẹp sững sờ nhìn Dương Hạo Thiên, khuôn mặt tuyệt mỹ đến tựa như ảo mộng tràn đầy e thẹn cùng hoảng loạn, môi son khẽ mở, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Dương Hạo Thiên sở dĩ lại đột nhiên đánh lén, thứ nhất là bởi vì không khống chế nổi một tia kích động từ đáy lòng kia, thứ hai cũng là muốn cùng mẫu thân đùa giỡn một chút. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, mẫu thân vậy mà lại có phản ứng lớn như thế, trong lòng không khỏi có chút lo sợ nàng sẽ giận mình, liền vội vàng nói:
- Mẫu thân, xin lỗi, ta...
- Không có gì, mẫu thân đi trước, ngươi nhanh ngủ đi.
Không đợi Dương Hạo Thiên kịp nói xong, Mạnh Tuyết Phi liền cắt lời hắn, vội vã nói một câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi gian phòng của hắn.
Kỳ thực, làm mẫu thân, hôn ở ngoài miệng nhi tử một chút cũng không có cái gì, thế nhưng Mạnh Tuyết Phi lại khác. Bởi vì trong lòng nàng có một bí mật, chỉ hai người là nàng cùng Dương Thiên Lâm ở chiến trường ngoài ngàn dặm biết được. Bởi vậy, mặc dù đã kết hôn mười bảy năm, đồng thời có hai hài từ, thế nhưng nàng chưa từng thơm qua bất luận người trừ một đôi nhi nữ của mình, càng không cần phải nói hôn môi miệng đối miệng như vậy. Nói cách khác, một phen đánh lén vừa rồi của Dương Hạo Thiên, vậy mà lại trực tiếp trộm đi nụ hôn đầu của mẫu thân, cũng là lý do khiến nàng chấn kinh.
Nhìn theo mẫu thân kinh hoảng rời đi, Dương Hạo Thiên lại là hết sức hưng phấn, ngay cả chính hắn cũng không dám nghĩ qua, lại có thể dễ dàng hôn được miệng nhỏ của nàng như vậy. Mặc dù chỉ là vừa chạm liền phân, thế nhưng cảm giác tuyệt vời kia lại là vượt qua tất cả xúc cảm trong giấc mộng đêm qua.
Lại nghĩ tới, ngày mai mẫu thân sẽ dẫn mình đi biên hải chơi, vậy không phải nói rõ mình lập tức liền có thể nhìn thấy dáng vẻ nàng mặc đồ bơi sao? Ngẫm lại dáng người hoàn mỹ kia của nàng chỉ được bao lấy bởi một mảnh vải mỏng, khi đó chính là lộ ra phong cảnh mỹ lệ cỡ nào!
Dương Hạo Thiên càng nghĩ càng hưng phấn, mặc dù hắn biết mình không nên nghĩ như vậy. Có điều thời điểm đang trên đường trở về hắn cũng đã nghĩ kỹ lý do —— chỉ là nghĩ mà thôi, cũng không thực sự làm cái gì! Lập tức, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, mẫu thân từ một thân đồ tắm khiêu gợi đã biến thành dáng vẻ trần như nhộng trong mộng.
Thân thể mẫu thân thật sự sẽ hoàn mỹ như trong mộng sao? Nơi đó của nàng có phải là cũng giống như mình mơ tới, màu mỡ no đủ hơn nữa là loại bạch hổ hoàn toàn nhẵn nhụi kia sao? Dương Hạo Thiên ở trong lòng suy đoán lung tung một hồi, cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, dứt khoát bỏ đi toàn bộ quần áo, nằm ngửa ở trên giường, nắm chặt đồ vật phía dưới từ lâu đã cứng rắn đến nỗi không thể cứng hơn của mình, liên tục ve vuốt giống như động tác của mẫu thân trong mộng. Cảm giác kia thật sự rất tốt, lập tức trong đầu hắn lại không nhịn được ảo tưởng lên, nếu như lúc này nắm chặt nó chính là bàn tay ngọc thon mềm kia của mẫu thân, vậy sẽ là sự tình mỹ diệu cỡ nào!
Đêm lạnh như nước, nhưng trong lòng thiếu niên trong phòng từ sáng sớm chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy tràn ngập tội ác, lúc này vậy mà lại nghĩ tới mẫu thân thân sinh của mình mà tự an ủi lại là nóng như lửa đốt. Động tác trên tay hắn cũng càng lúc càng nhanh, thế nhưng trước sau vẫn không tìm được cảm giác tại một khắc cuối cùng cắm vào cơ thể mẫu thân trong giấc mộng kia.
- Thiếu gia.
Một âm thanh đột nhiên xuất hiện cắt đứt Dương Hạo Thiên đang hướng cảm giác tột đỉnh leo tới, để hắn thoáng chốc bừng tỉnh, vội vàng mở mắt ra, lại nhìn thấy Tiểu Tuyết vừa rồi còn bất tỉnh nhân sự, lúc này vẻ mặt vẫn còn mơ màng đỏ ứng tiến đến bên giường của hắn.
- Ngươi... Ngươi làm sao tới đây?
Dưới sự kinh hãi, Dương Hạo Thiên vội vàng buông lỏng tay ra, lại quên đem thân thể của chính mình che đậy, liền cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết.
- Ta tới xem thử thiếu gia đã ngủ chưa.
Tiểu Tuyết đàng hoàng trịnh trọng đáp, một đôi mắt đẹp mang vẻ hiếu kỳ không ngừng nhìn về phía đồ vật thẳng tắp dưới hạ thân của Dương Hạo Thiên.
Phát giác được ánh mắt Tiểu Tuyết, Dương Hạo Thiên mới chú ý tới mình lúc này có bao nhiêu bất nhã, vội vàng kéo chăn qua che ở trên người mình, sau đó mới lại hỏi:
- Ta là nói, ngươi không phải say rồi sao? Làm sao lại chạy đến trong phòng của ta?
Câu nói này của Dương Hạo Thiên dường như làm cho Tiểu Tuyết càng thêm ngượng ngùng so với lúc nhìn thấy đồ vật kia của hắn, vệt ửng đỏ trên mặt đẹp càng đậm, khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, ta thật ra cũng không uống quá nhiều rượu, chỉ là, Tiểu Tuyết rất thích cảm giác được thiếu gia ôm, vì thế liền giả say.