Mộc Tiểu Đồng kiên quyết nói ra từng chữ: "Con sẽ không gả đến Lăng gia đâu!"
"Trong chuyện này mày không có quyền lựa chọn!"
Mộc Kình Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ bị đánh đến sưng đỏ mà vẫn quật cường, rồi lại nhìn đến ánh mắt sáng ngời và kiên định kia lại làm cho ông ta càng thêm chán ghét.
Ông ta ghét nhất chính là cái tính bướng bỉnh, không biết tốt xấu của cô!
Mộc Tiểu Đồng thấy rõ ánh mắt đầy chán ghét của Mộc Kình Thiên dành cho mình, tim cô không khỏi thắt lại.
Cô rất muốn giả vờ như không quan tâm đến việc này, nhưng người vừa đánh cô lại chính là ba ruột của cô.
"Đúng rồi, con nhớ ba vẫn còn một đứa con gái từ nhỏ đã rất nghe lời." Khóe môi Mộc Tiểu Đồng khẽ nhếch lên, cười giễu cợt.
"Mộc Tiểu Bội không phải rất ngoan ngoãn, lại còn nghe lời ba hay sao? Vậy để cô gả đến Lăng gia đi? Con gái bảo bối của ba ngoan như vậy, nói không chừng sẽ nguyện ý vì ba mà hy sinh đấy!"
Mộc Tiểu Đồng nhìn thẳng về phía Mộc Kình Thiên, ánh mắt cùng lời nói của cô đầy mỉa mai, châm chọc.
"Bội Bội là em gái của con, sao con có thể tàn nhẫn như thế!" Phương Mai vừa nghe thấy, lập tức kích động.
Loading...
Tàn nhẫn?
Mộc Tiểu Đồng vô lực nhắm hai mắt lại, để Mộc Tiểu Bội gả cho Lăng gia chính là tàn nhẫn, vậy đưa cô gả đi thì là gì?
Mộc Tiểu Đồng không có chỗ nào để trút bỏ phẫn hận cùng bất công trong lòng, cô chỉ có thể tự mình đè nén, phát tiết bên trong nội tâm.
"Mộc Tiểu Đồng, tao cho mày biết, đối với kẻ ngốc Lăng Việt này, dù mày không muốn gả cũng phải gả!" Mộc Kình Thiên kéo Phương Mai ra phía sau bảo vệ, rồi lớn tiếng quát cô.
Phương Mai lấy tay lau nước mắt, giả bộ tốt bụng giải thích cho cô: "Lúc trước khi Lăng gia chuẩn bị hôn sự cho Lăng Việt, thì đã có không ít cô gái ao ước được gả cho tên ngốc Lăng Việt kia chỉ vì tài sản của cậu ta, thế nhưng hết lần này tới lần khác cậu ta lại nhìn trúng hình của con."
"Cho nên việc chúng ta giấu con, để con gả cho Lăng Việt cũng là không còn biện pháp nào khác. Con cũng biết thế lực của Lăng gia rồi đó, đừng trách ba mẹ. Con mau ngoan ngoãn tới chỗ Lăng thiếu gia xin lỗi đi, cậu ta chắc chắn sẽ bỏ qua cho con."
Nghe ngữ điệu ân cần của Phương Mai, đáy lòng Mộc Tiểu Đồng càng trở nên lạnh lẽo.
"Hồ ly tinh, bà câm miệng lại cho tôi!"
Mộc Tiểu Đồng gắt gao cắn chặt môi dưới, bất mãn hướng về phía Phương Mai mà quát.
Phương Mai đối diện với đôi mắt đỏ ngầu giống như đã mất khống chế khiến trong lòng bà ta sợ hãi, bị dọa đến mức không dám nói nữa.
Mộc Kình Thiên thấy vợ yêu của mình bị Mộc Tiểu Đồng dọa thì càng thêm tức giận, ông ta nâng tay phải lên lần nữa, đem hết toàn lực hướng mặt cô mà đánh tới.
Mộc Tiểu Đồng cũng không trốn tránh nữa, tâm cô giờ đây đã nguội lạnh mất rồi. Cô giống như đang chờ đợi cái án tử hình dành cho mình, bình tĩnh mà nhắm hai mắt lại.
Dù sao trên thế giới này, cũng không còn ai quan tâm đến cô sống chết như thế nào nữa!
...
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng của Mộc gia.
"Dừng tay! Người của Lăng gia, kẻ nào dám đánh!"
Thanh âm kia gấp rút mà lại có lực, vang vọng khắp cả đại sảnh Mộc gia.
Tay của Mộc Kình Thiên lập tức dừng ở giữa không trung, ông ta kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Bảy người đàn ông có thân hình cao lớn bất ngờ xuất hiện ở đại sảnh Mộc gia.
Người đàn ông đứng ở giữa có dáng người cao, thần sắc như băng sương, khuôn mặt không có biểu tình gì, chỉ là đôi mắt thâm thúy kia đang nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi ở giữa đại sảnh, bị đánh đến chồng chất vết thương.
Không biết tại sao, toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều như rơi vào một hầm băng, không khỏi rùng mình.
Là anh - Lăng Việt, người thừa kế của tập đoàn Lăng gia.
"Mộc lão gia, thật sự là không nhìn ra ông lại có thể nhẫn tâm như thế, con gái mình mà cũng có thể ra tay nặng như vậy."
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước từng bước một đi tới gần bọn họ, giọng nói tỏ rõ sự khinh miệt.
Mộc Kình Thiên vừa nhìn đã nhận ra người này, ông ấy chính là quản gia của Lăng gia, tên là Thẩm Phong. Là người bên cạnh của Lăng lão gia tử và đồng thời cũng là người được tín nhiệm nhất.
Rất nhanh ông ta đã lấy lại được tinh thần, vội thu tay lại rồi lập tức thay đổi sắc mặt.
"Được Lăng thiếu gia đến thăm, thật sự là vinh hạnh cho Mộc gia chúng tôi. Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, hi vọng mọi người đừng để tâm."
Mộc Kình Thiên vội vàng nịnh nọt lấy lòng, hoàn toàn không để ý đến chuyện vừa rồi bị đối phương châm chọc.
Thẩm Phong nhìn về phía ông ta, đáy mắt rõ ràng còn mang theo sự khinh thường cùng chán ghét, tên Mộc Kình Thiên này không đáng để ông phải bận tâm.
Ông đi đến cạnh Mộc Tiểu Đồng, quan sát vết thương trên người cô, trong lòng không khỏi đau xót.
Lòng dạ Mộc Kình Thiên thật là độc ác, ban ngày cô dâu còn xinh đẹp động lòng người thế kia mà ông ta lại đánh cho thành bộ dạng này.
"Thiếu phu nhân."
Thẩm Phong khẽ gọi Mộc Tiểu Đồng một tiếng, ngữ khí so với lúc nói chuyện với Mộc Kình Thiên rõ ràng là cung kính hơn nhiều.
Lúc này Mộc Tiểu Đồng mới chậm rãi mở mắt, đối diện với một đôi mắt già nua khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Cô nhìn Thẩm Phong một lát rồi lại khẽ quay đầu sang chỗ khác, nhàn nhạt nói một câu.
"Tôi không phải là Thiếu phu nhân nhà các người."