"Các cậu về trước đi." Lăng Tử Diêu nói với hai người đi theo Mộc Tiểu Đồng, sau đó lại ngồi xổm bên cạnh cô, quan tâm hỏi: "Là có người bắt nạt em sao?"
"Anh nói xem?" Mộc Tiểu Đồng thấy hai người kia rời đi rồi thì tâm trạng lúc này mới tốt hơn một chút, nhưng giọng vẫn có chút buồn buồn.
Lăng Tử Diêu khẽ cười, một nụ cười đắng chát. Anh biết Mộc Tiểu Đồng không nguyện ý gả cho Lăng Việt, mà chính anh cũng không muốn cô gả vào đây, chỉ là bí mật này không có ai biết mà thôi.
"Cuộc sống ở nước ngoài có tốt không?" Lăng Tử Diêu đột nhiên chuyển chủ đề, anh muốn biết thêm về cuộc sống mấy năm nay của cô.
"Em học được rất nhiều thứ, nói cho anh biết, hiện tại em đã không phải là vịt trên cạn nữa rồi, kỹ năng bơi lội của em rất tốt." Mộc Tiểu Đồng nghe anh hỏi chuyện khi còn ở nước ngoài, thì cũng nói rõ ràng cho anh nghe.
Trên thực tế, năm đó cô chỉ học một năm ở trong nước, Lăng Tử Diêu lại là giáo sư của cô, cũng giúp đỡ cô không ít, cho nên Mộc Tiểu Đồng vẫn luôn nhớ kỹ đại thiếu gia của Lăng gia là một người khiêm tốn, hiền lành, rất dễ sống chung.
"Thật sao? Năm đó trình độ của em chỉ là vịt trên cạn thôi. Lúc ấy em rơi xuống nước, may mà anh đi qua nên mới cứu được em, mà em còn khẩn trương đến độ kéo cả quần của anh." Lăng Tử Diêu không tin, cười to nói.
Mộc Tiểu Đồng nghĩ tới chuyện kia, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên, cô bất mãn nhìn về phía anh, "Cho dù ngày đó anh không tới cứu em thì Tống Nho Thần cũng sẽ tới, tự dưng anh lại cố tình đoạt mất cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân của anh ấy."
Mộc Tiểu Đồng rất không có lương tâm, lấy oán trả ơn đáp trả anh một câu, hết lần này tới lần khác không chịu để giáo sư của mình chế giễu.
Lăng Tử Diêu ngẩn người ra một lúc, mới nãy thấy bộ dạng chơi xỏ của cô, anh chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu, đáy lòng nổi lên một tầng ấm áp, anh khẽ cong khóe môi lên, cười đến xán lạn.
Loading...
Một màn ấm áp, vui vẻ này đã lọt vào một đôi mắt xanh thẳm, hoàn mỹ. Người đó nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi cùng một chỗ, nói cười vui vẻ với nhau.
Đôi mắt xanh như tỏa ra sát ý lạnh lẽo, trên tay đang cầm bát canh sâm bỗng dưng bị ném mạnh về phía hòn non bộ, rất nhanh đã vỡ vụn thành những mảnh nhỏ. Một mảnh vỡ đập vào hòn đá, dưới tác dụng mạnh mẽ của lực nó bắn ngược trở lại, sượt qua cánh tay phải của anh, nơi đó lập tức có máu tươi chảy ra.
Lăng Việt không để ý tới vết thương ở trên cánh tay phải, lúc này anh chỉ cảm thấy nụ cười của Lăng Tử Diêu vô cùng chướng mắt, khiến anh rất không thoải mái.