logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Trở về phòng, hai người lại bắt đầu đấu khẩu, nguyên nhân là Lý Đại Hỉ bảo Thẩm Thiên Lý đã hứa nếu hắn có thể ăn hết hai tô cơm lớn, buổi tối không cần làm. Mà Thẩm Thiên Lý lại kiên quyết phủ nhận, bảo y nói vậy có nghĩa là hắn không ăn hết hai tô cơm lớn thì sẽ làm tới sáng, còn nếu ăn hết thì chỉ làm tới khuya, chứ không phải là không cần làm.

Hai người hai ý, mãi mà không thể thống nhất, bèn dùng đến vũ lực để giải quyết, nha hoàn đứng bên ngoài mặt ai cũng biến sắc, tân hôn chưa được hai ngày, tân nương bị cường thưởng tới bắt đầu dám phản kháng, thế mà trại chủ không đánh hắn bất tỉnh trói lên giường cưỡng gian, còn dung túng hắn đánh y. Má ơi, thế đạo thay đổi rồi nha.

Bất quá cuối cùng Lý Đại Hỉ vẫn bị Thẩm Thiên Lý quăng lên giường, hắn thực hối hận vì hành vi bạo lực của hắn đã khơi dậy nhiệt huyết của con lang này, theo sau nhiệt huyết bị khơi dậy chính là dục vọng tăng vọt, cho nên khi Thẩm Thiên Lý đặt hắn dưới thân mà cười đắc thắng: “Không thể trách ta, đều tại ngươi phản kháng khiến ta nhiệt huyết sôi trào, muốn ngừng mà ngừng không được.” thì hắn rất nghiêm túc mà hỏi rằng: “Vậy nếu sau này ta không động thủ, ngươi cũng không nhiệt huyết gì gì đó, à, là sôi trào, và chúng ta cũng không cần làm đúng kh…?” Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Thiên Lý chặn lại miệng, điên cuồng hôn môi, sau đó rất thuần thục lột sạch quần áo của hắn, y biết Đại Hỉ không thích y phục bị xé nát.

Bôi dầu trơn lên phân thân nóng như lửa, đẩy vào trong thông đạo nhỏ hẹp kia, Thẩm Thiên Lý cảm thấy thực ấm áp, ôm thật chặt người dưới thân đang giãy dụa lên án y là đồ hung ác, thỏa mãn nghĩ: Đại Hỉ là của y, hoàn toàn thuộc về y, tuyệt không cho phép ai cướp lấy bảo bối của y, ai cũng không được phép. Kiên định này khiến y toàn thân nóng rực, dục vọng vừa vào sâu đến tận cùng đột nhiên trướng lớn thêm vài phần.

Vì thế y nghe thấy bảo bối nhi dưới thân hốt hoảng la to: “A a a a… Chết tiệt, Thẩm Thiên Lý, ngươi không thể bắt nó nhỏ lại sao? Nó… Nó sao lớn nhanh như vậy? A a a a… Đừng… Ngô, ngươi… ngươi đừng nhúc nhích a! Ân ân ân! A a a, đau quá… Thẩm Thiên Lý… Ngươi… Ngươi có phải người không a? Cây ngô được tưới cho nhiều nước cũng không lớn nhanh như vậy… A…”

Thẩm Thiên Lý không quan tâm đến so sánh kỳ quái này, dù sao từ miệng Lý Đại Hỉ nghe thấy chuyện lạ lùng không thiếu. Nhưng mấy nha đầu đứng hầu bên ngoài đều tò mò, cả đám đỏ mặt nhỏ giọng hỏi Lộng Ngọc: “Tỷ tỷ, vật kia… của nam nhân… cùng cây ngô có quan hệ gì a?”

“Tỷ tỷ, là nói nơi đó của đương gia chúng ta to bằng cây ngô sao? Rất dọa người nha, trước kia coi lén đông cung đồ, thấy cũng chỉ cỡ một bàn tay, chỉ có điều thô giống như mộc côn thôi mà…”

Lộng Ngọc cũng đỏ mặt, trợn mắt liếc đám nha hoàn đang mơ mộng kia: “Các ngươi có biết xấu hổ không, con gái con đứa đi bàn chuyện về nơi đó của nam nhân, biết thân biết phận làm tốt nhiệm vụ của mình đi, chưa nghe thánh nhân nói qua việc phi lễ thì không nên nghe không nên nhìn hay sao?”

Vừa dứt lời, có một tiểu nha hoàn cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng không phải muốn nghe, nhưng Đại Hỉ ca kêu lớn tiếng như vậy, không nghe cũng không được nha.” Bị Lộng Ngọc gõ đầu, tiểu nha hoàn le lưỡi chạy mất.

Lộng Ngọc nhìn thoáng qua trong phòng, mặt lại đỏ, thầm nghĩ nên tìm một cơ hội ám chỉ với Đại Hỉ: trong chuyện phòng the nên nhường nhịn một chút. Còn đương gia nữa, ngươi không thể nhẹ nhàng chậm rãi sao? Lúc nào cũng làm hắn kêu kinh thiên động địa, người ta không biết còn tưởng rằng trong sơn trại giết heo ni.

Loading...

Tới nửa đêm, tình hình chiến đấu trong phòng thắng bại đã định, chỉ còn lại tiếng rên rỉ *** mĩ cùng tiếng thở dốc. Một nha hoàn tiến đến, xách một cái hạp đựng thức ăn, đối Lộng Ngọc nói: “Tỷ tỷ, đây là đồ ăn khuya của đương gia, ta mang vào hay là tỷ tỷ?” Nàng vừa nói vừa liếc nhìn vào phòng, hai mắt lóe sáng, Lộng Ngọc hiểu nha đầu này là hiếu kỳ muốn đi vào xem đây, nên ho khan một tiếng: “Tốt lắm, ngươi trở về đi, ta mang vào cho.” Quả nhiên, vừa dứt lời, gương mặt nha hoàn nọ liền lộ ra thần sắc cực kỳ thất vọng: “Nga, như vậy a, tỷ tỷ, ta đi trước.”

“Khụ khụ, công tử, đồ ăn khuya đã làm xong, hiện tại mang vào luôn hay chờ chút nữa mới ăn?” Lộng Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó chỉ nghe thấy trong phòng Lý Đại Hỉ “Má ơi” một tiếng, đoán chắc là chui vào trong chăn rồi. Ngay sau đó Thẩm Thiên Lý vừa cười vừa bảo: “Bưng vào đi.”

Nàng khẽ khàng bước vào, nhìn thấy Thẩm Thiên Lý khí định thần nhàn ngồi trên giường, bên hông tùy tiện quấn một cái khăn, Lý Đại Hỉ thì trùm chăn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt trông mong nhìn hạp thức ăn, nàng cảm thấy buồn cười: người này là quỷ chết đói đầu thai sao?

Đợi Lộng Ngọc đóng cửa đi ra ngoài rồi, Lý Đại Hỉ nhảy từ trong chăn ra, bay tới bên chén trôi nước, Thẩm Thiên Lý vội ôm hắn kéo về nhét vào chăn, ôn nhu nói: “Coi chừng bị lạnh.” Sau đó mang hạp thức ăn tới bên giường.

Lý Đại Hỉ bất mãn nhìn y, bĩu môi: “Ngươi coi thường ta, trong phòng có ấm lô, làm sao lạnh cho được!? Hơn nữa nhìn ngươi trắng trắng nộn nộn thế kia, rõ ràng đâu có cường tráng bằng ta, ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì?”

Đúng vậy, tên hỗn đản này chỉ cao hơn hắn có một chút, tiểu thân mình của y vừa trắng vừa nộn, làm sao bì được với thân thể được rèn luyện trong gió sương của hắn a. Lý Đại Hỉ rất đắc ý về điểm này, nam nhân ai cũng thích được khen cường tráng nha.

Thẩm Thiên Lý cười khẩy: “Đúng vậy, ta nhìn qua không rắn chắc bằng ngươi, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, trên thực tế, thân thể của ta như hế nào, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?” Y ngả ngớn nâng cằm Lý Đại Hỉ: “Bằng không, chúng ta lại dùng sự thật chứng minh thêm một lần?” Y kéo khăn xuống, huynh đệ dưới khố cũng không chịu thua kém, đã sớm ngẩng đầu hùng phong lẫm lẫm.

Lý Đại Hỉ sợ tới mức im thin thít, động cũng không dám động, thầm hận mình không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đến khi thấy Thẩm Thiên Lý muốn xáp tới, hắn đành miễn cưỡng cười thật tươi: “Không, không cần, ta… Ta biết ngươi cường hơn ta rồi.”

“Không được, lời ngươi nói không có chút thành ý nào.” Dễ dàng đem Lý Đại Hỉ áp đảo, Thẩm Thiên Lý cười gian cứ như một con lang đang đói bắt được con mồi: “Đại Hỉ, ta hôm nay muốn dùng hành động giáo ngươi đạo lý: họa là từ miệng mà ra.” Thật tốt quá, vốn y đang vắt óc tìm lý do làm thêm một lần, Lý Đại Hỉ lại tự động dâng tới cửa. Đầu lửa nóng chạm vào cửa huyệt vẫn không ngừng co rút, nương theo dịch thể xuất ra trước đó, nhẹ nhàng trượt vào. Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Lý Đại Hỉ: “Ta không cần… Ta muốn ăn. Ta muốn ăn.”

Toàn thân Lý Đại Hỉ run rẩy sau từng cú thúc, miệng lại không chịu thua: “Ta hiện tại rất đói, ta chưa có ăn no, ta hiện tại muốn ăn…”

Người dưới thân không hiểu phong tình tiếp tục đại sát phong cảnh, đổi lại Thẩm Thiên Lý thêm điên cuồng luật động, cự vật đâm vào sâu đến tận gốc rồi rút ra đến tận ngọn, lại đâm vào thật sâu, tiếng nước *** mĩ vang lên không ngừng, Lý Đại Hỉ không còn mạnh miệng “Ta hiện tại muốn ăn cơm” nổi nữa, hắn đã bị thao đến khóc.

Cũng không biết đã là cú thúc thứ mấy trăm, hai người mồ hôi tuôn ra như suối, Lý Đại Hỉ thầm nghĩ: “Má ơi, cầm thú này khi nào mới xong đây!?”. Bỗng dưng Thẩm Thiên Lý dừng lại những va chạm mãnh liệt, vật thô cứng kia bên trong tràng đạo vừa ẩm ướt vừa dính vừa trơn của hắn xoay vòng cọ cọ.

Lý Đại Hỉ trong lòng sốt ruột, không chỉ vì phía sau đột nhiên có cảm giác hư không, mà còn vì bữa ăn khuya nóng sốt của hắn: “Thẩm Thiên Lý, ngươi… ngươi nhanh lên một chút…” Hắn đỏ mặt nói, khiến Thẩm Thiên Lý nhất thời lộ vẻ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên: “Đại Hỉ, như thế nào? Khó chịu sao? Muốn vi phu nhanh một chút? Ha ha, nguyên lai gia hỏa ngươi cũng tham ăn a…” Thẩm Thiên Lý cười rất vui vẻ, xem ra Đại Hỉ đã bị y chinh phục, thân thể đã cảm nhận được khoái cảm trong ân ái, quá tuyệt vời, xem sau này trên giường hắn còn gào khóc giãy dụa không? Y dường như thấy tương lai tràn ngập ánh sáng, nhân sinh thật sự là tốt đẹp a.

“Ta… Ta đương nhiên tham ăn. Bánh trôi đằng kia cứ bay mùi đến đây làm ta không chịu nổi, ta vốn chưa ăn no, ngươi không nhanh lên nó sẽ nguội mất.” Lý Đại Hỉ tha thiết chờ mong nhìn chén bánh trôi thơm ngon trên bàn, hắn muốn ăn hắn muốn ăn hắn muốn ăn a…

“Đầu óc ta nhất định là bị nước vào mới cảm thấy ngươi đáng yêu.” Thẩm Thiên Lý tức giận, nửa thân dưới dùng sức đâm mạnh, bởi vì lực quá lớn, Lý Đại Hỉ hét thảm một tiếng, cơ thể không tự kiềm chế được mà co rút, niêm mạc bên trong tràng đạo thít chặt hỏa nhiệt đang cố gắng khống chế, sự việc xảy ra quá nhanh khiến Thẩm Thiên Lý hoàn toàn phá công, gầm lên một tiếng bắn ra toàn bộ.

“Thẩm Thiên Lý, vương bát đản, ngươi bắn bên trong.” Lý Đại Hỉ tức giận đến nổi gân xanh: “Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không bắn vào trong.” Hắn phẫn nộ ngước nhìn cái người không giữ lời nọ, nếu không phải toàn thân mềm nhũn, hắn nhất định sẽ đánh đối phương mấy quyền để trút giận.

Thẩm Thiên Lý cũng tự biết đuối lý, chột dạ cười cười: “Đã biết, chờ chút nữa ta rửa sạch cho ngươi.” Sau đó y bưng chén trôi nước còn âm ấm đến giường, lấy một viên bỏ vào miệng, tiến đến gần Lý Đại Hỉ, ra dấu bảo hắn há miệng.

Lý Đại Hỉ nhíu mày: “Ta không cần, dính nước miếng của ngươi rồi, để ta tự ăn.” Một câu này khiến mặt Thẩm Thiên Lý đen như đáy nồi: phản rồi phản rồi, quả thực phản rồi, tiểu thiếp dám ghét bỏ nước miếng của phu quân, xem ra y đã quá sủng hắn, con mèo nhỏ này đã muốn ngồi lên đầu y luôn rồi. Nhai vài cái rồi nuốt viên bánh trôi trong miệng, y giơ cao chén gằn giọng: “Đại Hỉ, nếu ngươi muốn ăn, phải để ta uy ngươi, còn không một giọt nước ngươi cũng đừng mong được nếm.”

“Ta, ta không uống.” Lý Đại Hỉ khát vọng nhìn cái chén: “Ta ăn bánh trôi được rồi.” Bánh trôi thơm quá a, lúc trước ở nhà, nếu mùa màng hảo, ngày tết cũng có thể đến nhà Hồ Nhị mặt rỗ đổi hai cân bột, một ít bánh chẻo, còn có thể thêm mười mấy bánh trôi, bên trong dùng đường trắng làm nhân, đương nhiên, một thứ quý giá như đường trắng thì đâu dám bỏ nhiều, còn chưa bằng cái móng tay, nhưng ăn vẫn là ngon ngọt đến mát lòng.

Hắn vừa nuốt nước miếng, lại nghe Thẩm Thiên Lý quát lên như sấm: “Muốn ăn bánh trôi, phải để ta uy ngươi.” Tức chết y, Lý Đại Hỉ có phải ông trời đặc biệt phái xuống để chọc y tức chết không a, lời nào vừa ra khỏi miệng của y, hắn cũng xuyên tạc được. Y ngậm một viên trong miệng, trừng mắt thị uy với Lý Đại Hỉ, biểu hiện ý tứ rất rõ ràng: muốn ăn thì há mồm, không thì nhịn!!!

Lý Đại Hỉ vạn phần ủy khuất hé miệng: không hiểu trong đầu Thẩm Thiên Lý chứa cái gì, sao lúc nào cũng nghĩ ra những việc kì lạ? Có điều bánh trôi này ngon quá đi. Cắn qua lớp vỏ mỏng, hỗn hợp nhân mè, đậu phộng và đường trắng tan trong miệng đầy ngọt ngào, bất mãn của hắn liền hóa thành mây khói.

Hai mắt tỏa sáng nhai nhai, bỗng thấy Thẩm Thiên Lý múc một viên trực tiếp bỏ vào trong miệng hắn, đang mừng thầm nghĩ Thẩm Thiên Lý chắc ngoạn đủ rồi thì lại nghe thanh âm trầm thấp muốn nổi da gà: “Đại Hỉ, này, ngươi tới uy ta.”

Lý Đại Hỉ hoài nghi: y có bệnh à, thích ăn nước miếng của người khác, ghê tởm muốn chết. Nhưng vì bánh trôi trước mắt, hắn tình nguyện hi sinh. Môi chạm môi, mới vừa đưa bánh trôi qua miệng Thẩm Thiên Lý, y liền nắm tóc kéo Lý Đại Hỉ sát vào hôn thật sâu, miệng lưỡi hai người quyến luyến, viên bánh trôi bị dây dưa đến hơn một khắc mới được nuốt xuống, cuối cùng vào bụng ai cũng không biết.

Giờ khắc này, Thẩm Thiên Lý cảm thấy thập phần thỏa mãn, đời này chỉ cần có Đại Hỉ là đủ rồi. Trên mặt Thẩm Thiên Lý tràn ngập ý cười, làm Lý Đại Hỉ kinh ngạc tới mức những lời chửi vừa định thốt ra phải nuốt trở về. Bất chợt bên ngoài vang lên thanh âm của Lộng Ngọc: “Công tử, có thư từ Giang Nam.”

Thẩm Thiên Lý liền trầm mặc, buông Lý Đại Hỉ ra, Lý Đại Hỉ nghĩ y định đích thân mở cửa lấy thư, ai ngờ y chỉ nằm xuống cạnh hắn, thản nhiên bảo: “Đem vào đây.” Lý Đại Hỉ hốt hoảng luống cuống đắp chăn, nghe tiếng cửa vang, Lộng Ngọc bước vào, nhìn thấy công tử cùng phu nhân nằm cùng một chỗ, Lý Đại Hỉ nằm trong chăn mặt đỏ bừng như tôm chín, chẳng biết tại sao, nàng bỗng nhiên nghĩ: sơn trại này cuối cùng cũng có sinh khí, công tử cũng càng ngày càng giống người.

“Ngươi là đến đưa thư hay là đến xem chúng ta đã ăn hết bánh trôi chưa?” Câu hỏi của Thẩm Thiên Lý đem nàng từ trong cõi thần tiên kéo về. Nhưng Lộng Ngọc đâu phải Lý Đại Hỉ, mắt nàng cũng không nháy một chút, chỉ thản nhiên cười, đưa thư cho Thẩm Thiên Lý, vừa nhìn thoáng qua chén trôi nước: “Thuận tiện đến xem có thể thu dọn chén bát được chưa.”

Nói xong liền bị Thẩm Thiên Lý liếc mắt, y hừ lạnh: “Được rồi, dọn đi.” Vừa nói vừa bóc thư ra xem. Lý Đại Hỉ thấy y đang hết sức chăm chú đọc thư, vội vàng hướng Lộng Ngọc khoa tay múa chân, còn dùng khẩu hình ý bảo “Ta còn chưa ăn no”, hắn biết Thẩm Thiên Lý không muốn hắn ăn nhiều, nhưng ngay cả no bụng cũng không cho thì thật quá đáng. Bất quá cũng không thể lấy đá chọi đá, dù sao cũng là nhà người ta, ông bà xưa có nói: người ở dưới mái hiên phải cúi đầu.

Lộng Ngọc không thấy rõ khẩu hình của hắn, cũng chẳng hiểu mấy động tác tay kia có ý gì. Ngón trỏ chỉa chỉa miệng, muốn hỏi mai ăn món gì sao? Nhưng nàng cũng đâu biết a. Không có biện pháp, nàng đành tiến thêm vài bước, nhưng cũng không hiểu nổi, bỗng nhiên nghe Thẩm Thiên Lý hừ một tiếng, mắt vẫn không dời khỏi bức thư, thản nhiên nói: “Hắn nói hắn còn chưa ăn no, bảo ngươi đừng dọn bàn.”

“Nga…” Lộng Ngọc hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, cười nói: “Trại chủ cùng Đại Hỉ ca thật đúng là tâm linh tương thông a.” Nói xong lại nghe Thẩm Thiên Lý hừ lạnh: “Ai cùng hắn tâm linh tương thông, ngươi nhìn lại hắn đi, hắn có tâm linh sao?” Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ hiếu kỳ hỏi: “Tâm linh là cái gì? Ta hẳn là không có, từ nhỏ đến lớn chưa ai nói ta có thứ này.”

Câu này khiến Lộng Ngọc bật cười, xuýt xoa: “Công tử, ngươi thật sự là thú về được một bảo bối a.”

Thẩm Thiên Lý lại hừ một tiếng, vẻ mặt tỏ ý “không đúng tí nào”, bất quá đối với người giỏi về nhìn mặt lựa lời như Lộng Ngọc, ý cười thỏa mãn sâu trong đáy mắt của y không thoát khỏi mắt nàng. Công tử thật sự thay đổi. Nàng thực vui mừng, tuy rằng công tử trước kia cũng biết cười, cũng sẽ phát hỏa, cũng hết sức tà nịnh, nhưng tựa như kẻ vô tâm, bàng quang với mọi sự trên đời, hết thảy mọi người đều không in được dấu trong lòng y, nhưng công tử bây giờ, y có tâm, có tình, chỉ cần nhìn các huynh đệ sơn trại trong vòng một đêm liền lớn gan hẳn lên là có thể biết, công tử hiện tại, hắn đã giống người, mặc kệ vĩ đại hay bình thường gì cũng tốt, tối thiểu, hắn là một con người.

“Ngươi hình như rất thích đi vào cõi thần tiên.” Thẩm Thiên Lý đưa lại thư cho nàng: “Nếu vậy, đi, đưa thư cho Mị Dung với Lưu Sương, cùng bọn họ suy nghĩ cách thích hợp, truyền nhân của Ngũ Đại Hắc Ám Phái Hệ đã đến lúc cần họp lại rồi, mấy chuyện xích mích với nhau này không thể tránh được, thời gian cùng nơi ở đều phải an bài tốt, ngươi thích suy nghĩ lắm mà, thay vì suy nghĩ lung tung thì suy nghĩ vấn đề này đi, ngoài Mị Dung và Lưu Sương, gọi cả Hoa Nhị nữa, chọn thêm mấy nha hoàn đắc lực, nhớ phải cân nhắc cẩn thận, mặc dù ở Giang Nam chúng ta cũng có vài thôn trang, nhưng người ở đó không quen thuộc tính khí chúng ta, dùng không tiện.”

Lộng Ngọc vâng dạ rồi rời đi. Trong phòng Lý Đại Hỉ cao hứng vội vàng nhào tới: “Thẩm Thiên Lý, ngươi cần xuống núi sao?”

Thẩm Thiên Lý nhìn thoáng qua biểu tình hưng phấn không thôi kia, nháy mắt liền đoán được tâm ý đơn giản của hắn. Vươn một cánh tay ôm hắn vào lòng: “Ân, đúng vậy a, Giang Nam có một số việc cần xử lý, mùa xuân năm sau, chờ ăn tết cùng các huynh đệ trong sơn trại xong, khi hoa đào nở sẽ hạ sơn.”

Y nhìn chăm chú Lý Đại Hỉ, con người này nghĩ gì liền hiện ra hết trên mặt, bỗng nhiên nói: “Đại Hỉ, ngươi biết Giang Nam không? Nơi đó vừa đến tháng hai đầu xuân, chính là cảnh tượng non xanh nước biếc, yến oanh dập dìu vô cùng xinh đẹp, Lý Bạch có bài thơ “Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên về Quảng Lăng” (Hoàng hạc lâu tống Mạnh Hạo nhiên chi Quảng lăng):

“Lầu tây Hoàng Hạc tạ từ nhau,

Tháng ba hoa khói phủ Dương Châu…

Buồm xa vọng bóng xanh xanh thẳm

Lặng ngắm Trường Giang chở nỗi sầu.”

(Hoàng Dung dịch thơ. Nguồn: Link)

Còn có “Lâm An xuân vũ sơ tễ” thơ của Lục Du:

“Mưa xuân nghe vẳng đêm lầu nhỏ,

Hoa hạnh rao dồn sớm ngõ xa.”

(Nguyễn Bích Ngô dịch thơ. Nguồn: Link)

Thời Đường thì có Bạch Cư Dị với “Nhớ Giang Nam” (Ức Giang Nam):

“Giang Nam đẹp

Phong cảnh vốn thật quen.

Nắng lên hoa sóng hồng tựa lửa,

Xuân về sông nước lặng xanh trong”

(Thiên Thanh dịch thơ. Nguồn: Link)

Này đó câu thơ đủ để thấy Giang Nam đẹp thế nào, Đại Hỉ, ngươi không muốn đi cho biết sao? Giang Nam mùa xuân là đẹp nhất.” Chính bản thân Thẩm Thiên Lý còn đắm chìm vào những câu thơ miêu tả Giang Nam, y không tin Lý Đại Hỉ sẽ không động tâm.

“Ta không muốn đi.” Lý Đại Hỉ không cần suy nghĩ liền kiên định lắc đầu, nơi nào có Thẩm Thiên Lý, có đẹp đến thế nào cũng vô dụng, cứ như hắn trước kia ăn no rồi ngủ, tối tối không cần bị ai đặt dưới thân là thoải mái nhất: “Đúng rồi, ngươi nói mấy bài thơ ngươi mới đọc là của ai? Là của các huynh đệ trong sơn trại sao? Ta không biết chữ, cũng chưa từng đọc qua sách, nên ta rất bội phục những người biết đọc sách viết chữ, phía đông thôn của ta có thầy tướng số mù họ Vương biết viết chữ, nhưng cũng chỉ viết được canh giờ sinh nhật, còn có một vài người khác không biết viết, nhưng nhận được một số mặt chữ, Thẩm Thiên Lý, không lẽ các huynh đệ trong sơn trại ngươi đều giỏi đọc giỏi viết?”

Thẩm Thiên Lý tức giận nằm xuống, y sai lầm rồi, tại sao y lại khờ dại tới mức nghĩ Đại Hỉ có thể biết Lý Bạch, Lục Du, Bạch Cư Dị chứ, nãy giờ y có khác nào đàn gảy tai trâu, thật là một việc làm ngu ngốc: “Tốt lắm, ngủ.” Y một chưởng tắt nến, dẫn đến người bên cạnh lại một trận sách sách tán thưởng, sau đó y cảm giác được đối phương không được tự nhiên dịch sát vào trong góc giường, đến khi cách y đủ một khoảng mới dừng lại.

Thẩm Thiên Lý không hề động, quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nghe tiếng hít thở đều đều của Lý Đại Hỉ, y âm thầm buồn cười: bảo bối đơn thuần, nghĩ cách xa y liền an toàn nên dễ dàng ngủ thế sao!? Y tự tay kéo người nào đó ngủ say vào trong lòng, Lý Đại Hỉ chỉ lẩm bẩm một tiếng, lại chìm vào giấc ngủ, bị Thẩm Thiên Lý gây sức ép cả đêm, nên hiện tại ngủ say như chết, bị người trói lại đem quẳng ra sân chưa chắc hắn đã hay.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Lý Đại Hỉ đã ở sơn trại hơn ba tháng, trong ba tháng này, cuộc sống hắn coi như tạm hài lòng, mà kẻ lợi dụng danh nghĩa sơn trại kiếm lợi cũng đã điều tra xong.

Nguyên lai từ ngày Thẩm Thiên Lý phân phó xuống, rất nhanh liền có hồi âm, quả nhiên là bọn thổ phỉ cấp thấp dưới tay y cấu kết cùng bọn quan lại địa chủ vô lương, mượn danh nghĩa sơn trại ra oai, khiến thôn dân khổ không thể tả.

Thư báo vừa tới tay, Thẩm Thiên Lý giận đến thiếu chút nữa muốn giết người, ra lệnh sung công toàn bộ tài sản của bọn chúng, đem cấp cho thôn dân, mặt khác ban thưởng cho những người đã tham dự điều tra, kẻ nào hung ác tham lam quá mức, trực tiếp xử tử, nếu xét thấy ai còn tồn tại một chút lương tâm, đuổi ngay ra khỏi phạm vi cai quản của sơn trại, tự sinh tự diệt.

Vụ việc gây tiếng vang khắp chốn khiến những kẻ lòng dạ lang sói đều chột dạ sợ hãi, nhưng thôn dân ai nấy đều vui mừng khôn xiết, đối sơn trại cũng không còn căm hận như trước.

Sau khi mọi việc êm xuôi, Thẩm Thiên Lý vin vào cớ này bắt hắn mang ơn, sinh hoạt buổi tối cường độ tăng đến chóng mặt. Độc chiếm dục của Thẩm Thiên Lý đối với hắn cũng càng ngày càng lớn, đi đâu cũng bắt hắn đi theo. Ngay cả lúc y cùng Nhị đương gia, Tam đương gia thương lượng công sự cũng bắt hắn ngồi cạnh, dù trong đó mười câu hắn một câu cũng nghe không hiểu. Ngồi không nhìn quanh quất, có đôi khi ánh mắt chạm đến bình hoa lớn trong góc phòng, đột nhiên nghĩ hắn và bình hoa kia sao mà giống nhau đến thế, đều cùng là vật trang trí, bất đồng chính là, bình hoa kia so với hắn xinh đẹp hơn.

Hôm nay sư phụ Thẩm Thiên Lý lại tới, nói cái gì quả duy nhất của cây Ngọc Long quý hiếm phía sau núi đã chín, lôi kéo y đi hái. Lý Đại Hỉ lúc này mới được thả cho nửa ngày rảnh rỗi, vừa hay thời tiết không tồi, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, hắn và Lộng Ngọc tán chuyện một hồi, sau đó một mình đi dạo lòng vòng, bất tri bất giác đã đi tới sườn núi ngày đó lần đầu tiên hắn đặt chân lên sơn trại, nhìn dáo dác tìm một tảng đá lớn, miễn cưỡng nằm xuống, nghĩ tới quãng thời gian ở đây, hắn bỗng dưng cảm thấy thật bi thương.

“Nhị thúc a, ta vốn nghĩ lên núi, tên hỗn đản, ách, là Thẩm Thiên Lý, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ thấy phiền chán mà đem ta đuổi trở về. Ta nhìn thấy trong sơn trại khắp nơi đều có các cô nương xinh đẹp như tiên nữ, đến đầu ngón tay còn đẹp hơn ta, ai biết tên hỗn đản Thẩm Thiên Lý uống lộn thuốc, cứ bám dính lấy ta, không cho ta trở về, ô ô ô, Nhị thúc, hắn mỗi lúc trời tối còn bắt ta làm loại chuyện đau chết người kia, tuy rằng… tuy rằng hiện tại không quá đau đớn nữa, nhưng… nhưng ta là nam nhân a, tối nào cũng bị hắn đặt dưới thân, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta cũng sợ ngày nào đó ta sinh được em bé a. Hiện tại hắn ngay cả đi làm việc cũng mang ta theo, mỗi khi ta chứng kiến đám đương gia mặt vặn vẹo, ta liền cảm thấy ta thật xui xẻo, bọn hắn thì có chuyện gì khó chịu cơ chứ, ta mới là khó chịu đây nè, mặt ta còn chưa biến dạng, thế mà cả đám bọn hắn cứ mặt nhăn mày nhíu…”

Lý Đại Hỉ độc thoại, nhìn về phía chân trời xa xa hướng Nhị thúc báo cáo tình hình, càng nói hắn càng cảm thấy muốn nhảy vực, vì thế vội vàng thay đổi đề tài: “Bất quá Nhị thúc, đồ ăn trong sơn trại rất ngon, cá không phải loại biến dạng biến chất chúng ta năm ấy ăn trúng đâu, là cái loại cá chép to to mập mập, còn có cá nheo, ta mới biết được nguyên lai cá được phân ra rất nhiều loại, bất quá bộ dáng của bọn nó cũng không khác biệt lắm…”

Cứ như vậy lầm bầm lầu bầu không biết qua bao lâu, Lý Đại Hỉ cảm giác có chút đói bụng, nhưng nằm phơi nắng thật thoải mái nha, làm hắn buồn ngủ: quên đi, ngủ một tí vậy, trở về vừa lúc ăn cơm chiều. Nghĩ vậy, hắn vươn người giãn tứ chi trên tảng đá lớn có vẻ bằng phẳng, thiếp đi mất.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn