Tiên Lai khách sạn, biệt viện, đèn lồng chập chờn xua tan bóng tối, dù cho tại thời điểm rét lạnh như này, trong sân vẫn có một ao hoa sen nở hoa rực rỡ, cảnh sắc vô cùng tốt, tại dưới ánh trăng càng thêm một phần ý nhị.
Tu tiên giả tôn trọng hoa sen, mà phàm nhân cũng chịu nhiều ảnh hưởng, bởi vậy Tiên Lai Khách Sạn cố ý tìm tới hoa thủy tiên bốn mùa nở mãi không tàn này, đem nó trang trí ở trong mấy biệt viện, đón tiếp khách nhân đều mong nhận được yêu thích.
Trong thư phòng, thu hồi ánh mắt từ hoa sen đầy ao, Trương Thuần Nhất vừa nhìn về phía hồ sơ Trương Húc vừa mới đưa tới trong tay.
Huyện Trường Hà có một cái thôn cũ, trong thôn có mấy chục hộ gia đình, hơn năm trăm nhân khẩu, năm ngày trước có người ra ngoài mưu sinh muốn về thăm nhà, lại phát hiện mình làm sao cũng tìm không thấy thôn lão Vương.
Sự tình quỷ dị, chậm rãi truyền ra, cuối cùng kinh động huyện nha, về sau trải qua nhiều mặt khảo sát xác định, lão Vương thôn tao ngộ yêu họa.
Sở dĩ kẻ ngoại lai không tìm được lão Vương thôn hoàn toàn là bởi vì xung quanh lão Vương thôn đã bị yêu thuật bao phủ.
“Quỷ đả tường, Quỷ Vực.”
Nhìn đáp án cuối cùng quan phủ đưa ra trong hồ sơ, Trương Thuần Nhất híp mắt lại.
Trăm loại đều có thể thành Yêu, Quỷ vật cũng là một loại trong Yêu vật. Chỉ có điều trên thực tế số lượng Quỷ vật cũng không nhiều, bởi vì phần lớn Quỷ vật tuân theo một ngụm oán khí mà sinh ra. Chỉ có ở những nơi có âm khí cực nặng mới có thể ngưng tụ ra Quỷ thể. Ở những nơi khác, Quỷ vật dù đã bắt đầu thành hình, cũng sẽ bị dương khí trong thiên địa mẫn diệt. Cho nên Quỷ vật bình thường sẽ chỉ xuất hiện ở những nơi thâm sơn đại mộ mới đúng.
Hơn nữa quỷ vật do oán khí mà sinh, tính hung lệ còn sâu hơn những yêu vật khác, cho nên cũng không được người tu tiên ưu ái.
Loading...
Đương nhiên bởi vì chủng tộc quỷ vật đặc thù, chúng nó có thể ăn hồn. Nhân tộc tiên thiên có thanh linh chi hồn, ăn nó có thể tăng trưởng tu vi của mình. Cho nên có một số tu tiên giả ham đường tắt sẽ mạo hiểm luyện hóa quỷ vật làm yêu vật của mình, nhưng kết cục thường sẽ là quá mức thê thảm, không phải bị tu tiên giả khác đánh giết, thì là bị quỷ vật của mình cắn trả. Trừ ít ỏi vài thế lực tà đạo, không có mấy tu tiên giả nào có gan thử luyện hóa quỷ vật.
“Lão Vương thôn cũng không phải nơi âm khí hội tụ, vậy mà lại xuất hiện quỷ vật.”
“Mà lại có thể lấy quỷ đả tường đem toàn bộ lão Vương thôn bao phủ, tu vi của nó tất nhiên không kém, tối thiểu cũng có hai ba trăm năm yêu lực.”
“Nếu như nó nuốt toàn bộ lão Vương thôn, như vậy tu vi còn có thể tiến thêm một bước, tất nhiên tại ba trăm năm trở lên.”
“Trách không được vô luận là phủ nha hay là Bạch, Du hai nhà đều không muốn đi giải quyết lần yêu họa này.”
Đặt hồ sơ xuống, Trương Thuần Nhất trong lòng như có điều suy nghĩ.
Ở huyện Trường Hà trừ mấy tán tu không có thành tựu, thật sự tính là một phương thế lực chủ yếu có bốn cái, gồm phủ nha, Bạch gia, Du gia cùng với Trường Thanh quan.
Bốn thế lực này mặc dù không tính là mạnh bao nhiêu, nhưng khác biệt lớn nhất giữa bọn họ cùng tán tu chính là bọn họ đều có được một chỗ cơ nghiệp có thể truyền thế, tỷ như Trường Thanh quan chiếm cứ Tùng Yên sơn, đây chính là tài phú lớn nhất.
Mà nhân vật trọng yếu của bốn thế lực này trên thực tế cũng không tính là cường giả gì, nhiều lắm cũng chỉ xấp xỉ với Trường Thanh Tử trong quá khứ mà thôi, thậm chí còn kém hơn Trường Thanh Tử, chỉ có Bạch gia là tương đối đặc thù, gia chủ của hắn Bạch Thiên Phong là một vị võ giả, trong truyền thuyết đã luyện kình viên mãn, từng có chiến tích đánh chết một con Dã Trư Yêu tu vi ba trăm năm, chiến lực chính diện còn mơ hồ đè ép mấy vị khác một đầu.
Nhưng vì là võ giả cho nên nhược điểm cũng rất rõ ràng, một khi đụng phải một số yêu vật tương đối quỷ dị trên cơ bản cũng rất khó phát huy ra thực lực nên có.
Trong tình huống như vậy, mấy nhà đụng phải một con quỷ vật có tu vi không kém đương nhiên không muốn xử lý, cũng không phải không xử lý được, mà là bọn họ không muốn vì vậy mà gánh vác nguy hiểm.
Dù sao thời gian phát hiện tương đối muộn, lão Vương thôn tự nhiên cũng bị vứt bỏ, chủ ý của bọn họ là hoặc là quỷ vật sau khi ăn no tự động rời đi, hoặc là chờ quận thành phái người đến xử lý.
“Cũng không biết đây rốt cuộc là một con quỷ vật hoang dại du đãng tới đây, hay là tà tu quấy phá, khả năng thứ hai không lớn, dù sao loại cách làm này quá mức kiêu ngạo, nếu là tà tu, sớm nên kịp thời rút đi rồi.”
Đối với tâm tư của huyện nha và mấy phe thế lực khác, Trương Thuần Nhất trong lòng đã sáng tỏ, bọn họ rõ ràng là không muốn trực tiếp đối đầu quỷ vật tu vi mà tỷ lệ lớn là đã ở ba trăm năm trở lên này, sở dĩ hướng Trường Thanh quan tuyên bố Trừ Yêu Lệnh, cũng không phải thật sự vì trừ yêu, mà là muốn để hắn biết khó mà lui, sau đó chia cắt lợi ích Trường Thanh quan chiếm cứ.
“Hồng Vân đột phá quan khẩu hai trăm năm, đối phó một con quỷ vật có tu vi ba trăm năm cũng không thành vấn đề, bất quá cũng không cần gấp, tình huống cụ thể còn cần tiến một bước điều tra, mà Hồng Vân thì vừa vặn có thể luyện hóa viên Tụy Yêu Đan ẩn chứa tu vi hai mươi ba năm kia.”
Ý niệm trong đầu không ngừng di động, Trương Thuần Nhất đã có quyết định.
Một đêm vô sự cho đến bình minh, sáng sớm, luyện tập buổi sáng vẫn như thường lệ.
Thổ nạp vô cực, dẫn dắt Hồng Vân vận chuyển đại chu thiên, hoàn thành tu hành Bí quyết Xan Phong ẩm lộ quyết, Trương Thuần Nhất sau đó mới mở hai mắt ra.
Giao Tụy Yêu Đan cho Hồng Vân luyện hóa, không lựa chọn ở trong phòng dùng bữa sáng, Trương Thuần Nhất đi tới chính đường Tiên Lai khách sạn.
Lầu ba, nhã gian, từng món điểm tâm tinh xảo được đưa tới, thưởng thức một ngụm trà thơm, Trương Thuần Nhất đưa mắt nhìn xuống lầu dưới.
Lúc này mặc dù thời gian còn sớm, nhưng bên trong Tiên Lai Khách Sạn đã có bóng người nhốn nháo.
Mà ở trong đại sảnh lầu một, một vị thuyết thư tiên sinh tóc hoa râm, để râu ba tấc chậm rãi đi lên đài cao.
Mà ở dưới đài không ít người thưởng thức trà, cắn hạt dưa, kiễng chân chờ đợi.
Ba, thanh gỗ vang, kể chuyện xưa.
“Nói đi nói lại, Lô đại thiện nhân dẫn theo vợ con ra ngoài cứu tai. Khi đi đến đoạn đường trong rừng kia, tiếng rít đột nhiên nổi lên bốn phía, chỉ thấy bóng người nhốn nháo. Mấy trăm đạo phỉ từ trong rừng xông ra, bao vây toàn bộ cả nhà Lô đại thiện nhân, sắc mặt mỗi người đều dữ tợn.”
“Mặc dù dưới trướng Lô đại thiện nhân có mấy gia đinh võ công trác tuyệt, nhưng cuối cùng hai tay khó địch bốn tay, chỉ chốc lát sau đã tử thương hầu như không còn.”
“Nhìn một màn như vậy, Lô đại thiện nhân ngửa mặt lên trời thở dài, than mình thời vận không tốt, than trời cao bất công, cả đời ông ấy làm việc thiện cứu người vô số, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục như thế.”
“Nghe những lời ô ngôn uế ngữ của đám giặc cướp kia, nhìn khuôn mặt dữ tợn của bọn chúng, lòng Lô đại thiện như băng giá.”
“Nhưng Lô đại thiện nhân cũng là người có tâm trí kiên nghị, trước mắt nguy cơ đã gần như khó thoát, hắn ta đã cầm thanh cương đao nhuốm máu rơi trên mặt đất lên.”
“Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám đạo tặc xung quanh đều sửng sốt, nhưng rất nhanh đã có bốn phía nổi lên tiếng châm biếm, bọn họ cười nhạo Lô đại thiện nhân không biết tự lượng sức mình.”
“Mà Lô đại thiện nhân không thèm để ý chút nào, cắn răng một cái hắn vung cương đao trong tay, nhưng mục tiêu không phải là đạo tặc, mà là vợ con trốn ở phía sau hắn.”
“Hóa ra là hắn thấy đám cướp đã vây kín chung quanh, Lô đại thiện nhân đã biết chạy trốn vô vọng, nhưng không muốn vợ con chịu nhục, cho nên định trước tiên chém chết vợ con, sau đó tự sát mà chết, để lại một thân thể trong sạch.”
Nói đến đây, thuyết thư tiên sinh vuốt vuốt chòm râu ba tấc của mình, phát ra một tiếng than nhẹ.
Mà thừa dịp này, dưới đài cũng nghị luận ầm ĩ.
“Ai, Lô đại thiện nhân thật sự là một hán tử.”
“Đáng tiếc, người tốt không nên có kết cục như vậy.”
Dù chưa nói xong, nhưng mọi người đã đoán được một màn bi kịch.
Nhìn một màn như vậy, trong mắt người kể chuyện Đinh Toàn hiện lên vẻ hài lòng.
Ba, mộc oa lại vang, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn trở về trên công đường, câu chuyện chưa xong tiếp tục kể.
“Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc Lô đại thiện nhân muốn chém chết vợ con thì một cơn gió kỳ quái đột nhiên thổi tới, bóng cây lay động, cát bay đá chạy, người ngựa đều không thể đứng vững, cương đao trong tay Lô đại thiện nhân cũng bởi vậy mà rời khỏi tay.”
“Cùng lúc đó, một đạo thanh âm trầm thấp hữu lực từ đằng xa lặng yên truyền đến.”
“Bần đạo đi ngang qua nơi đây, lại không thể gặp thiện ác không thể báo, trời không báo, ta đến báo.”
“Chúng phỉ nghe lời ấy, trong lòng giận dữ, cực lực nhìn lại, chỉ thấy một đạo nhân áo xanh cưỡi ngựa mà đến, ngựa của hắn không tầm thường, thân mọc vảy xanh, đầu mọc một sừng, vó mọc vân yên, chính là tướng Long Mã chân chính, mà đạo nhân tay cầm phất trần, ngồi ngay ngắn trên đó, nhìn không khác gì thần tiên.”
“Thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người kinh hãi, làm sao còn không biết mình đụng phải tiên nhân?”
“Không dám do dự, chúng phỉ nhao nhao chạy trốn, mà đúng lúc này gió thổi mưa rơi, từng điểm sương hoa tràn ngập, thân ảnh đám đạo tặc nhao nhao cứng đờ ngay tại chỗ.”
“Chỉ thấy thân thể bọn hắn sinh ra sương lạnh, lại là bị đông lạnh chết ngay tại chỗ.”
“Trở về từ cõi chết, mang theo vợ con, Lô đại thiện nhân quỳ gối trước mặt đạo nhân, bái tạ đại ân cứu mạng của vị đạo nhân này, hắn ta mở miệng nói: Kính xin đạo trưởng lưu lại tính danh, Lô mỗ nguyện dùng hoàng kim trăm lượng tạ ơn.”
“Nghe vậy, đạo nhân cười mà lắc đầu, nói, bần đạo vốn là người trong núi, họ Mã tên Đồ, vàng bạc với ta như cặn bã, lấy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ mong sơ tâm của ngươi không thay đổi, thiện tâm như cũ.”
“Nói xong, đạo nhân bồng bềnh rời đi.”
Câu chuyện kết thúc, cả sảnh đường ủng hộ, mà vừa lúc đó, một đại hán dâng trào từ ngoài cửa đi vào.
“Ha ha, xem ra Mã đạo trưởng này thật sự là nhân trung thần tiên, nhà ta thích, không biết còn có chuyện gì để kể nữa không?”
Hô quát, một khối bạc vụn dính đầy dầu mỡ bị đại hán ném lên đài.
Tiếp nhận bạc, Đinh Toàn cũng không ghét bỏ, thu vào trong ngực, mặt lộ vẻ tươi cười, tiếp theo bắt đầu kể, mà nhân vật chính của cố sự vẫn như cũ là vị Mã đạo trưởng này.
Nhã gian lầu ba, ăn điểm tâm, nghe chuyện xưa, Trương Thuần Nhất như có điều suy nghĩ.