logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Tùng Yên Sơn, ngoài Trúc viên, mây đen hội tụ, hạt mưa rơi tí tách.

Trong linh điền, Kim Tu tham và mê vụ thảo vừa mới được trồng xuống đang tiếp thu nước mưa tưới nhuần.

Lúc này đã qua nửa tháng kể từ khi linh điền được khai mở, hai loại linh thực này được Hồng Vân tỉ mỉ chăm sóc càng ngày càng phát triển tốt.

Mưa tạnh, mây tan, ánh mặt trời ấm áp buông xuống, từng sợi sương mù trắng tinh từ trong cánh đồng Mê vụ thảo bay lên, hội tụ thành một tầng sa y mỏng manh, chiết xạ ánh mặt trời, chiếu ra bảy màu, trông rất đẹp mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt nhỏ của Hồng Vân không nhịn được phóng ra ánh sáng kinh hỉ, nó đợi ngày này đã quá lâu rồi.

Xuân phong thiện ôn dưỡng sinh cơ, trên thực tế cũng không có hiệu quả quá tốt đối với thúc giục linh thực. Chẳng qua để sớm ngày mê vụ thảo thành thục, Hồng Vân vẫn thường xuyên dùng Xuân Phong thổi vào mê vụ thảo, cho tới hôm nay rốt cuộc đã có thu hoạch.

Dưới tình huống bình thường, Mê vụ thảo đáng ra cần một năm mới có thể trưởng thành, lúc đó mới nó mới có thể bắt đầu sinh ra linh vụ, hai năm sau nó sẽ triệt để thành thục, phiến lá khô héo, sinh mệnh đi đến cuối cùng, sinh ra hạt giống mới.

Mà phiến Mê Vụ thảo do Hồng Vân trồng xuống này chỉ dùng thời gian mấy tháng đã trưởng thành, nhanh hơn không ít so với dự liệu.

Yêu thể và mây mù bảy màu tương hợp, Hồng Vân tùy ý du động ở trong đó, cũng chính vào lúc này, gông xiềng vô hình tự nhiên rơi ra, tu vi Hồng Vân dừng lại ở một trăm chín mươi chín năm lặng lẽ bước về phía trước một bước, đạt đến tu vi hai trăm năm.

Mà đối với việc này Hồng Vân phảng phất như chưa phát giác, vẫn như cũ đắm chìm trong niềm vui sướng thu hoạch.

Loading...

Trong Trúc viên, lòng có cảm giác, tay run lên, Trương Thuần Nhất nhất thời không để ý, khiến cho con Thanh Ngọc Lý đáng ra đã cắn câu nhận ra bất ổn, quẫy đuôi tránh thoát.

“Vậy mà đột phá ngay lúc này, xem ra Hồng Vân là đối với làm ruộng có đặc biệt cảm mến a.”

Thần hồn nhảy nhót, nhìn về phía bên ngoài Trúc viên, Trương Thuần Nhất phát ra một tiếng than nhẹ.

Dưới sự trợ giúp của Tụy Yêu đan và các loại linh vật, tích lũy của Hồng Vân đã sớm đầy đủ. Sở dĩ nó chậm chạp không đột phá, là bởi vì căn cốt của bản thân bị hạn chế cùng với yêu hồn của bản thân còn chưa đủ cô đọng. Dù sao dưới sự bồi dưỡng của Trương Thuần Nhất, nó trưởng thành quá nhanh, thiếu đi rất nhiều ma luyện nên có. Mà bây giờ làm ruộng dường như đã đền bù cho nó một ít chỗ thiếu hụt. Giống như Trương Thuần Nhất thích thông qua câu cá để cân nhắc ý chí tinh thần, Hồng Vân đồng dạng có thể ở trong quá trình làm ruộng lặng yên không một tiếng động hoàn thành mài giũa tinh thần.

“Có thể gửi gắm tình cảm vào một thứ nào đó, nhờ vào đó mài giũa bản thân là một loại thiên phú khó có được, nếu như là nhân loại thì có thể được xưng tụng là hạt giống tu đạo.”

“Nếu Hồng Vân thật sự có tài năng như vậy, vậy thì ta phải điều chỉnh lại vị trí của nó.”

Ý niệm trong đầu chuyển động, Trương Thuần Nhất suy nghĩ phương hướng bồi dưỡng tương lai của Hồng Vân.

Trương Thuần Nhất hiểu rất rõ tính tình của Hồng Vân, chủ yếu là cơ sở ôn hòa, có bản năng bài xích chém giết.

Sau khi trải qua lịch lãm rèn luyện ở Đại Thanh Sơn, Hồng Vân tuy rằng không hề e ngại chém giết trong chiến đấu, nhưng không e ngại cũng không có nghĩa là thích. Chỉ là bởi vì Trương Thuần Nhất huấn luyện nên Hồng Vân tạm thời đè xuống loại bài xích này. Tuy nhiên cứ thế mãi nếu như không tìm phương pháp hóa giải, có lẽ sẽ lưu lại tai hoạ ngầm.

“Điều chỉnh định vị của Hồng Vân cũng không phải là không được, dù sao loại ký tình vu vật này chính là thiên phú vô cùng khó được, nếu như cứ như vậy bóp chết thực sự đáng tiếc.”

“Hơn nữa Hồng Vân chỉ là con yêu vật đầu tiên của ta. Nó thiếu khuyết thứ gì đó có thể cho những yêu vật khác bổ khuyết là được. Có điều như vậy, lựa chọn con yêu vật thứ hai phải càng thêm thận trọng a.”

Trong nháy mắt này, Trương Thuần Nhất lâm vào trong trầm tư ngắn ngủi.

Trương Thuần Nhất đã sớm cân nhắc tới lựa chọn của con yêu vật thứ hai. Lần này Trương Thuần Nhất rèn luyện cũng có ý định chọn lựa con yêu vật thứ hai cho mình, chỉ có điều không phát hiện ra thứ thích hợp mà thôi.

Lúc trước Trương Thuần Nhất lựa chọn Hồng Vân làm yêu vật đầu tiên mà mình luyện hóa, một là bởi vì chủng tộc Hồng Vân phù hợp với truyền thừa của Long Hổ Sơn, hai là bởi vì hắn căn bản không có lựa chọn tốt hơn.

Hiện tại nếu đã bước lên tiên lộ, Trương Thuần Nhất lựa chọn đối với con yêu vật thứ hai tự nhiên phải thận trọng cùng hà khắc hơn nhiều.

Trong Thiên Quân Lô có Thái Thượng Đan Kinh truyền thừa, phẩm giai cực cao, đối với hắn mà nói luyện đan là một con đường vô cùng quan trọng, hơn nữa bản thân hắn cũng yêu quý luyện đan.

Trương Thuần Nhất vốn có khuynh hướng tìm một yêu vật có thể phụ trợ mình luyện đan làm yêu vật thứ hai của mình, nhưng nếu triệt để điều chỉnh định vị của Hồng Vân, như vậy tìm kiếm đối với yêu vật luyện đan có lẽ còn cần đẩy về sau một chút.

Dù sao căn cứ theo lời nói của Tiếu Thiên Du, thiên địa linh cơ biến mất đang trở về, thiên địa đại biến gần ngay trước mắt, đi kèm theo tất nhiên là hỗn loạn không còn trật tự.

Hơn nữa cho dù không tính ảnh hưởng của thiên địa linh cơ, dân chúng xung quanh quận Thiếu Dương có dấu hiệu loạn tượng sơ hiển, Bình Dương Trấn ở trong đó cũng bị ảnh hưởng.

Dưới tình huống như vậy, muốn duy trì an ổn, nắm tay của bản thân có đủ cứng hay không là một vấn đề vô cùng quan trọng.

“Ta cần một con yêu vật có chiến lực mạnh mẽ, có lẽ đây là lựa chọn hàng đầu của con yêu vật thứ hai. Chẳng qua nếu đụng phải yêu vật luyện đan thích hợp thì ta cũng không thể buông tha.”

Ý niệm trong đầu chuyển động, nghĩ đến tài nguyên trong tay mình, trong lòng Trương Thuần Nhất có một khuynh hướng tương đối rõ ràng đối với việc lựa chọn con yêu vật thứ hai.

“Nếu như ý nghĩ này có thể thực hiện, như vậy có lẽ đây cũng coi là một loại truyền thừa khác.”

Thần hồn xao động, không còn áp chế, Trương Thuần Nhất quay người đi vào tĩnh thất.

Hồng Vân đột phá hai trăm năm tu vi, cung cấp một lần phản hồi khá lớn, sau khi hoàn toàn tiêu hóa, Trương Thuần Nhất trong việc tẩy luyện đối với phách thứ hai sẽ bước lên một cái bậc thang mới.

Mà ở lúc Trương Thuần Nhất yên lặng tu luyện, một người một ngựa ra khỏi huyện Trường Hà hướng về Tùng Yên Sơn lao nhanh đến.

Hậu viện huyện nha huyện Trường Hà, băng tuyết chưa tan đi, hai gốc mai dưới cái lạnh đang lặng yên nở rộ.

Huyện lệnh huyện Trường Hà là Cổ Tự Đạo hâm nóng một bầu rượu nhỏ, đang thưởng mai, sư gia Tôn Bất Chính thì ở một bên tiếp khách, mà cách đó không xa còn có ca cơ hát tiểu khúc, lời ca qua giọng hát, rất say lòng người.

“Đại nhân, bộ khoái truyền tin đã xuất phát, dựa theo tin tức thu thập được lúc trước, Trường Thanh Tử hẳn là thật đã chết, chỉ là vị Trương Thuần Nhất kia dù sao cũng là trực hệ Trương gia, chúng ta làm như vậy sợ rằng sẽ làm Trương gia Bình Dương trấn ghi thù a.”

Nhìn Cổ Tự Đạo đang rung đùi đắc ý, giống như đang say mê tiểu khúc, Tôn Bất Chính mở miệng.

“Bất Chính, trong bách hoa ta thích hoa mai nhất, ngươi có biết vì sao không?”

Gỡ một chén rượu nhỏ, trên da mặt trắng nõn dâng lên một vệt đỏ, vuốt vuốt chòm râu, Cổ Tự Đạo đưa mắt nhìn về phía Tôn Bất Chính, tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng Cổ Tự Đạo vẫn có một bộ túi da tốt, nhìn qua rất có phong thái quân tử.

Nghe vậy, rót cho Cổ Tự Đạo một ly rượu ấm, làn da vàng như nến, khóe miệng mọc ra một viên Đại Sóc Tử, Tôn Bất Chính mở miệng.

“Tất nhiên là hoa mai phẩm tính cao thượng, giống đại nhân nhất.”

Làm sư gia Cổ Tự Đạo năm năm, Tôn Bất Chính hiểu rõ Cổ Tự Đạo tự nhiên là không cạn.

Cổ Tự Đạo xuất thân hàn môn, khổ học mười năm tuy rằng có thành tựu, nhưng thủy chung không được trọng dụng, về sau vẫn là đạt được cơ duyên, bước vào tiên đạo lúc này mới thành Trường Hà huyện huyện lệnh, mọi thứ đều là hạ phẩm, duy chỉ có tu tiên cao, câu này cũng không phải chỉ nói suông.

Học văn mà muốn ở Đại Ly vương triều quan tự nhiên cũng là có, nhưng tiên đạo tu vi đồng dạng trọng yếu, nếu không nhiều lắm cũng chính là một tiểu quan, trên cơ bản không chiếm được trọng dụng.

Đối với Đại Ly vương triều mà nói, quan văn chính thống nhất tự nhiên là trước đọc sách sau đó lấy đọc sách nhập đạo, sau đó lại đạt được vương triều nâng đỡ từ đó mà một đường lên thẳng mây xanh, nhưng loại người này chung quy là số ít, đại đa số quan văn có thể bước lên tiên lộ vẫn là đi con đường quan tưởng.

Cũng chính bởi vì từng ở tầng dưới chót lăn lộn, cho nên Cổ Tự Đạo xử sự khéo đưa đẩy, sẽ không dễ dàng đắc tội người, bất quá người đọc sách đối với cái danh của bản thân chung quy cũng có vài phần theo đuổi.

Nghe được lời nói của Tôn Bất Chính, trên mặt Cổ Tự Đạo lộ ra nụ cười.

“Mùa đông giá rét trăm hoa tàn lụi, chỉ có mỗi Hàn Mai mở một mình, không sợ gió tuyết. Loại khí khái này là loại khí khái nhất trong chúng ta.”

“Bình Dương Trương gia tất nhiên thế lớn, nhưng nơi này là huyện Trường Hà, vì huyện Trường Hà ổn định, Trường Thanh quan nếu muốn chiếm cứ lợi ích bây giờ nhất định phải lấy ra thực lực tương ứng, nếu không cho dù ta không nói những người khác cũng sẽ bất mãn, đây không phải một chuyện tốt.”

Lúc nói lời này, trên khuôn mặt Cổ Tự Đạo trắng nõn có một nụ cười thong dong, phảng phất trí châu đang nắm.

Nghe nói như thế, Tôn Bất Chính không biết nên nói cái gì cho phải, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của Huyện lệnh đại nhân?

“Ta tranh thủ cho Trường Thanh Quan thời gian một mùa đông, đây vốn là một loại biểu đạt thái độ, đến nay Bình Dương Trương gia cũng không có bất kỳ động tác gì, hiển nhiên là không có ý nhúng tay vào sự vụ của Trường Thanh Quan, mà trong khoảng thời gian này cũng đủ để vị Trương gia tử kia vơ vét đầy đủ tài phú, nếu hắn đủ thông minh, lúc này đây sẽ kịp thời bứt ra mà lui.”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Bất Chính, Cổ Tự Đạo mở miệng bổ sung một câu.

Nghe vậy, tựa như bừng tỉnh đại ngộ, Tôn Bất Chính đứng dậy hành một đại lễ với Cổ Tự Đạo, khom người cúi đầu.

“Đại nhân cao minh, học sinh bội phục.”

Cao giọng tán thưởng, trên mặt Tôn Bất Chính tràn đầy vẻ khâm phục.

Nghe vậy, Cổ Tự Đạo cất tiếng cười to, uống cạn rượu trong chén.

Chân núi Tùng Yên Sơn, buông tay dắt ngựa, ngẩng đầu nhìn ngọn núi bị mây mù lượn lờ bao phủ, bộ khoái Trương Húc của huyện Trường Hà thở phào một hơi, dọc đường đi vì đuổi kịp thời gian hắn thế nhưng là ngựa không dừng vó.

Sờ lên văn thư trong ngực, cột chặt ngựa, Trương Húc không dừng lại mà leo lên theo cầu thang đá xanh.

Việc lần này đối với Trương Húc mà nói cũng là một cơ hội tốt khó có được, dù sao có thể tiếp xúc với tu tiên giả, nếu biểu hiện tốt, được ban thưởng một chút hậu hĩnh cũng là chuyện bình thường, nói thật đối với việc Trương Húc có thể có được cơ hội lần này cũng là rất ngoài ý muốn.

Một đường leo lên, nhìn cây tùng cứng cáp cùng với cỏ dại tranh nhau chui ra khỏi mặt đất, Trương Húc luôn cảm giác nơi này không giống với những nơi khác, nhưng lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể cảm thán một tiếng nơi này không hổ là thánh địa tiên gia.

Ngoài Trường Thanh quan, đưa lên bái thiếp, Trương Húc yên lặng chờ đợi, khi nhìn thấy hai cây vải đầy lá xanh bên đại môn, giữa cành lá thậm chí còn cất giấu một ít cành hoa màu trắng, Trương Húc rốt cuộc hiểu được chỗ nào không đúng, mùa xuân ở Tùng Yên sơn rõ ràng so với nơi khác sớm hơn rất nhiều, nơi đây rõ ràng là có sinh mệnh lực tràn đầy mà những nơi khác không có.

“Mời đi theo ta.”

Nhận được câu trả lời của Trương Thuần Nhất, Trương Trung mời Trương Húc vào.

Cảm nhận được khí tức lăng lệ trên người Trương Trung, Trương Húc giật mình như gặp sư tử hổ báo.

Nhìn bóng dáng không khôi ngô của Trương Trung, trong lòng Trương Húc chỉ có một suy nghĩ, đó chính là một vị cao thủ.

Nghênh Tùng Viện, nhìn Trương Húc được Trương Trung dẫn vào, Trương Thuần Nhất thần sắc hờ hững.

“Bộ khoái huyện Trường Hà Trương Húc bái kiến tiên sư.”

Nhìn khuôn mặt non nớt của Trương Thuần Nhất, Trương Húc chần chờ một chút rồi khom người thi lễ.

Trương Thuần Nhất nhìn tuổi tác cũng không lớn, hiển nhiên cũng không phải tiên sư Trường Thanh Tử mà hắn muốn tìm, bất quá đối phương có thể ngồi ở chỗ này, thân phận địa vị tất nhiên không thấp.

“Tiên sư, không biết Trường Thanh Tử tiên sư có ở trong quan không, ta có công vụ khẩn cấp cần tìm hắn.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trương Thuần Nhất, cắn răng một cái, Trương Húc vẫn mở miệng bổ sung một câu, nói xong liền cúi đầu, không dám nhìn thẳng Trương Thuần Nhất.

Nghe nói như thế, Trương Thuần Nhất nhấp một ngụm nước trà trong chén, rốt cục mở miệng.

“Mấy tháng trước Trường Thanh Tử tiên sư đã quy tiên, ngươi không biết sao?”

Nghe vậy, huyết sắc trên mặt Trương Húc trong nháy mắt thối lui, vẻ mặt hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn Trương Thuần Nhất trong lúc nhất thời vậy mà nói không ra một câu đầy đủ.

“Cái này... Cái này...”

Trong nháy mắt này, Trương Húc suy nghĩ rất nhiều, Trường Thanh Tử đã chết, huyện nha thật sự không biết một chút gì sao? Nếu như biết bọn họ vì sao muốn tuyên bố nhiệm vụ trừ yêu, lại vì sao muốn phái hắn tới Tùng Yên sơn, nếu như không biết tình hình, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ.

Trương Húc cũng không phải là một kẻ ngu dốt, đến bây giờ hắn cũng hiểu được huyện nha đại khái đã biết tin Trường Thanh Tử đã chết, đồng thời cũng rốt cuộc lý giải vì sao cái công việc tưởng như béo bở này lại rơi vào trên người hắn, bởi vì đây căn bản cũng không phải là đẹp hay xấu, mà là ác sai, thậm chí có khả năng bởi vậy mà mất mạng.

“Không cần kinh hoảng như thế, ngồi đi, ngược dòng lên trên, ta và ngươi hẳn cũng coi như người một nhà.”

Nhìn Trương Húc mặt mũi tái nhợt, đặt chén trà xuống, Trương Thuần Nhất vừa mở miệng, đối phương sở dĩ được huyện nha chọn làm người đưa tin, ngoại trừ xui xẻo bở, hẳn cũng có phần là bởi vì đối phương họ Trương, mấy đời trước cũng có thể có chút quan hệ với Bình Dương Trương gia.

Quan hệ máu mủ mỏng đến mức có thể không đáng kể, còn lâu mới được coi là người của Trương gia ở Bình Dương trấn, nhưng ít nhiều cũng là một chút liên hệ, có lẽ có thể bảo vệ được một mạng của đối phương. Dù sao dưới tình huống bình thường, công văn này chính là phải đào gốc rễ của Trường Thanh quan, một bộ khoái truyền lệnh rất có thể bị người trút giận đánh giết.

Một Trương gia tử, một bộ khoái bình thường, kết quả có thể nghĩ.

Thấy mầm biết cây, đối với phong cách hành sự của vị kia ở huyện nha, Trương Thuần Nhất đã có chút hiểu biết.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn