Đến lúc Cố Tích Triều thương thế khỏe hẳn, có thể xuất viện cũng đã là một tháng sau.
Thích thiếu Thương trong lúc nằm viện đều đi theo chiếu cố Cố Tích Triều. Mà đến khi xuất viện vẫn không thay đổi, thời gian rảnh hắn đều chạy đến phòng làm việc của cậu.
Nguyễn Minh Chính đứng tựa cửa, tả tả hữu hữu cẩn thận đánh giá Thích Thiếu Thương, làm hắn không khỏi chột dạ.
“Uy, Háo sắc a? Tuy rằng anh biết anh cũng có một chút anh tuấn tiêu sái, cũng có không ít ngọc thụ lâm phong, nhưng em đâu cần nhìn anh nhìn đến ngây người ra như vậy?”
“Di!….”
Nguyễn Minh Chính bị hắn nói đến dở khóc dở cười, liền mỉa mai lại:
“Rốt cuộc là ai háo sắc? Em nói đại đương gia a, anh không phải vì đã gặp qua quá nhiều mỹ nhân rồi, cho nên giờ lại muốn thay đổi khẩu vị đó chứ?”
“Có ý gì?”
“Ý gì, anh dĩ nhiên phải biết rõ đi! Hiện tại, ngay cả dì lao công quét dọn bên ngoài nhìn vào cũng biết được anh đối với Cố Tích Triều kia là có ý tứ.”
“Thần kinh! Phải biết rằng người ta đã cứu mạng anh nha. Là ân nhân của Thích Thiếu Thương anh, là ân nhân đó, có hiểu chưa!”
Loading...
“Chưa hiểu. Em chỉ biết anh bây giờ cứ như ruồi muỗi suốt ngày cứ vo ve vây quanh người ta. Anh không sợ một ngày nào đó, cậu ta rốt cuộc chịu không nổi nữa, nhất thời tức giận chém anh thành tám khối sao hả? Em xem trình độ phẫu thuật của Cố bác sĩ kia, tám hay mười khối gì tuyệt đối cũng không thành vấn đề đâu!”
“Cho dù anh có là ruồi muỗi, cũng là con ruồi thật khoái hoạt nha!”
Thích Thiếu Thương cười lớn, trên mặt liền hiện ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào:
(Nguyệt: bb dễ thương, *nhéo nhéo* chạy đi =))….)
“Hơn nữa, anh dám chắn chắn nói cho em biết, Cố Tích Triều sẽ không chém anh đâu! Nếu thật sự muốn chém, cậu ta cũng sẽ không lấy thân chắn cho anh một đao kia làm gì.”
Nói xong, quay đầu đi thẳng.
Chỉ để lại Nguyễn Minh Chính đứng nhìn theo, rầu rĩ lắc đầu.
………………………
Đồng hồ trên tường vừa điểm sáu giờ, Cố Tích Triều liền biết phiền toái sắp đến cửa rồi a.
Cái tên vô lại kia, cứ như miếng thuốc cao vậy, có gỡ đến thế nào cũng gỡ không ra.
Cho dù cậu đã dùng một loại lời nói thực lạnh nhạt, cùng vẻ mặt biểu tình đóng băng ba trượng ra dọa, đối với hắn cũng không có chút tác dụng nào.
Bất đắc dĩ! Thật là bất đắc dĩ mà!
……………
Nghe được ngoài cửa phòng làm việc truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Cố Tích Triều từ sâu trong đáy lòng thở dài một hơi. Cậu ta không biết bắt đầu từ khi nào, dường như đã không còn chán ghét tiếng bước chân này nữa?
Trong phút thất thần, bỗng có một bó hoa hồng thật to xuất hiện trước mắt, kéo theo một màu đỏ rực vây trụ không gian.
Cố Tích Triều nhất thời hốt hoảng phản ứng, vẻ mặt tinh xảo như tranh vẽ diện lên loại biểu tình kinh ngạc, đôi môi mỏng gắt gao mím chặt.
[Đúng là một loại nhan sắc mê người nha!]
[ Thế nào cư nhiên lại tặng hoa?]
[Thích Thiếu Thương, anh ta đúng là có cá tính của cỏ dại mà, có dẫm thế nào cũng không chết!]
Bên tai truyền đến một đạo thanh âm thật nhiệt tình:
“Phòng làm việc này của cậu không khí lúc nào cũng thật trầm lặng, ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe nha. Nên dùng cái gì xinh đẹp một chút để trang trí mới hảo.”
“Không cần!”
“Cần.”
“Tôi không thích hoa hồng.”
“Không quan hệ, cậu thích hoa gì, tôi đi mua ngay.”
“Thích Thiếu Thương!”
Cố Tích Triều trong lòng liên tục thầm nhủ phải cố gắng giữ bình tĩnh. Bất quá, nói chuyện với hắn một lúc lại cư nhiên luôn luôn thất bại.
“Thích Thiếu Thương? Có loại hoa nào tên như vậy sao?”
Tên vô lại kia còn thần tình hớn hở, dùng một loại ánh mắt của sủng vật mà nhìn cậu.
“Ngươi….!”
(Nguyệt: ầy… ta thật là hài mấy đoạn đối thoại của hai anh trong này nga =))=)))
Quên đi!
Cố Tích Triều đẩy hoa ra xa. Đứng dậy khỏi bàn làm viện, đi qua khoảng trống giữa bàn và tên thổ phỉ kia. Thật không ngờ, cư nhiên có một lọn tóc xoăn cuốn lấy nơi nút áo Thích Thiếu Thương.
(Nguyệt: *mơ màng* một tình cảnh phi thường kinh điển:”>)
Thích Thiếu thương nhìn lọn tóc kia, bằng một vẻ mặt gặp được chuyện thật sự kỳ diệu! Lọn tóc đen như bóng đêm không ngừng triền miên triền miên, tựa như đang nhiễu loạn đáy lòng hắn. Hắn thật hy vọng cứ để yên như vậy a, vĩnh viễn không nên tách ra.
(Nguyệt: cái bản mặt sắc lang lòi đuôi rồi, còn dám chống chế cái gì là ân nhân cứu mạng =3=)
“Anh làm gì mà dựa vào gần như vậy hả?”
Cố Tích Triều hơi tức giận hỏi, mà ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Thích Thiếu Thương.
Khoảng cách gần như thế này, làm cho cậu không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí là sợ hãi.
“Là tóc của cậu quấn vào nút áo của tôi mà.”
Thích Thiếu Thương vẻ mặt xấu xa cười cười:
“Thật không thể tưởng tượng được, ngay cả nút áo của tôi cũng có thể có mị lực đến như vậy.”
(Nguyệt: ai đánh vô mặt ảnh cái đi T_T chứ ta ko nỡ =)))
Cố Tích Triều hướng mắt nhìn về bàn làm việc, có một con dao giải phẫu sáng loáng nằm trên mặt bàn!
Thích Thiếu Thương lập tức ngoan ngoãn im miệng, động thủ gỡ bỏ lọn tóc của cậu ra.
[Thật là tiếc quá nha!]
“Tốt lắm, gỡ được rồi. Tích Triều, chúng ta đi.”
“Xin anh cứ gọi đầy đủ tên của tôi đi!”
“Tôi thật muốn gọi như vậy mà, cậu cứ chấp nhận nghe là được! Tôi đưa cậu về….”
“Không cần, anh có thể đi rồi!”
Thích Thiếu Thương vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Thân thể cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn đâu. Bảo cậu không cần phải đi làm sớm như vậy, cậu lại nhất quyết không chịu. Tôi thật lo lắng nếu đang đi trên đường cậu lại ngất đi thì sao, vậy rất nguy hiểm nha! Hơn nữa, cục trưởng đã tự mình giao đãi, ông ấy muốn tôi phải hảo hảo chiếu cố cậu đó!”
“Anh không cần lấy cục trưởng ra mà áp tôi.”
“Đừng hiểu lầm, tôi vốn không có ý đó. Bất quá, cục trưởng còn nói… để cho tôi… mấy ngày nay ở lại nhà cậu, để tiện chiếu cố mà….”
(Nguyệt: oh, tiện gì thì ta ko biết =3=)
Vẻ mặt Cố Tích Triều nhất thời hàn khí dày đặc:
“Thích Thiếu Thương, anh có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ tới!”
“Đó là mệnh lệnh mà! Nếu hai người lần trước lại tìm đến thì sao?”
“Bọn họ không phải là tìm anh sao? Không liên quan gì đến tôi!”
“Không thể nói vậy được nha! Lần trước cậu cũng đã chen vào, hai người kia nhất định sẽ nhận ra được cậu. Vậy chúng ta nên đi cùng nhau mới an toàn mà.”
“Câm miệng!”
Cố Tích Triều rốt cuộc đã không thể chịu được nữa, lớn tiếng quát:
“Tôi tự mình đi nói chuyện với cục trưởng!”