Một tòa cổ miếu hiện ra ở phần cuối của phế tích, yên tĩnh không tiếng động, quy mô rất nhỏ, căn bản không thể nói là to lớn. Vẻn vẹn một gian cổ điện, một bức tượng Phật bằng đá đứng ở bên trong, bị bụi bậm che kín, một cái cổ đăng bằng đồng thau chập chờn loé ra điểm điểm ánh sáng.
Ở trước cổ miếu có một gốc bồ đề cổ thụ cao vút, 6,7 người cùng ôm cũng không hết, thân cây già nua đã trụi lủi, nếu như không phải còn có 5,6 phiến lá xanh biêng biếc tô điểm bên trên nó, cả cây cổ thụ liền giống như đã chết héo rồi.
Cổ miếu cùng cây bồ đề gắn bó quấn quýt, có một cỗ phong cách cổ dạt dào, tựa như khiến cho người ta cảm thụ được sự lưu chuyển mịt mờ của thời gian cùng sự biến đổi của năm tháng, làm cho người ta cảm giác được sự yên tĩnh cùng tang thương vô tận.
Sau khi đi tới nơi này, tất cả mọi người đều khó mà nén được vẻ kinh dị, bởi vì quần thể cung điện to lớn ở phía sau đã hóa thành phế tích từ lâu, mà một gian cổ miếu nho nhỏ này nhưng vẫn còn trường tồn, khiến người ta có một loại cảm giác bình thản yên lành.
"Tại sao lại có một tòa cổ miếu như thế này?"
"Vài miếng lá cây còn sót lại của cây bồ đề cổ thụ lại có thể có ánh sáng màu lục trong suốt đang lưu chuyển!"
Cây bồ đề có thể coi là "Phật thụ", cùng ngọn nguồn Phật giáo có liên hệ sâu xa. Tục truyền nói, hơn 2500 năm trước, Thích Ca Mầu Ni chính là ở dưới một gốc cây cổ thụ bồ đề đại triệt đại ngộ, thành tựu phật đà chính quả.
Cây cổ thụ bồ đề trước mắt làm bạn tương sinh cùng với cổ miếu, đều có hình tượng bất phàm, khiến người ta không kinh dị không được.
"Vì sao ta cảm giác như là có một dòng sông lịch sử đã bắt đầu khởi động, tất cả những thứ trước mắt này phảng phất là cửu viễn không gì sánh được, như là đã qua trải sự lắng đọng của lịch sử."
Khoảng cách 50 mét rất ngắn, cho nên mọi người rất nhanh liền đi đến phụ cận, trong lòng mỗi người đều dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, giống như đang nhìn thấy ở trước mắt một bức tranh lịch sử cổ xưa, khí tức của năm tháng tràn ngập khắp nơi.
Loading...
"Lẽ nào đây là một tòa miếu thờ mà Thần ở lại?"
"Thế gian này không phải là có sự tồn tại của Phật Đà chứ(1), cổ miếu tuy rằng đã bỏ hoang, thế nhưng vẫn khiến người ta cảm giác được sự bình thản cùng an lành của cảnh Phật."
(1): Phật Đà: Thích Ca Mầu Ni Phật
Cổ miếu yên tĩnh không tiếng động, rất an bình. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Nơi nào có một tấm biển đồng, có chữ viết ở trên mặt."
Cổ miếu bỏ hoang có một khối biển đồng rỉ sét loang lổ, mặt trên có khắc 4 cái chữ cổ, như long xà quay quanh, thiện ý vô tận.
Vẫn như cũ là Chung Đỉnh văn, phức tạp khó có thể nhận ra, bất quá chữ "Đại" đầu tiên nhận ra rất dễ, rất nhiều người ngay cả là không hiểu Chung Đỉnh văn cũng có thể đoán được.
"Chữ cuối cùng là 'Tự'." Chu Nghị đối với Chung Đỉnh văn có một chút lý giải, nhận ra chữ cuối cùng.
"Bốn chữ này là 'Đại Lôi Âm tự'." Đúng lúc này, Diệp Phàm toàn bộ đọc ra bốn chữ.
Trong số mọi người ở đây không ai là không giật mình, đều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng.
"Đại Lôi Âm tự... Ta không nghe lầm chứ?!"
"Điều này sao có thể xảy ra..."
Trong truyền thuyết Đại Lôi Âm tự là chỗ ở của Phật đà, là vô thượng Thánh Địa của Phật giáo. Thế nhưng, toà cổ miếu bỏ hoang trước mắt này nhỏ bé như vậy, không có một chút khí thế rộng lớn nào, vẻn vẹn chỉ có một gian cổ điện, thế nào cũng tên là Đại Lôi Âm tự?
Đã tự mình nhìn thấy chín bộ xác rồng kéo quan tài, mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý, hầu như đã tin tưởng sự tồn tại của Thần.
Thế nhưng lúc này vẫn còn là bị kinh hãi một chút, một tòa cổ miếu trên sao Hoả tên là Đại Lôi Âm tự, chuyện này có ý nghĩa gì? Hay là, sẽ có rất nhiều hiểu biết mới mẻ về rất nhiều lịch sử cùng truyền thuyết, và một góc của chiếc khăn che thần bí của một đoạn cổ sử đã bị yên diệt sẽ bị vạch trần ra.
"Phật âm giảng pháp, như âm thanh sấm nổ." Chính là Đại Lôi Âm tự!
Lẽ nào toà cổ miếu trước mắt này đúng thật là toà miếu trong truyền thuyết kia?
Nếu như suy đoán là thật, chuyện này không thể nghi ngờ là có tính chấn động cực lớn. Một tòa miếu thờ xa xưa bị bụi bậm che kín trên sao Hoả, nơi mà toàn bộ là đất đỏ nâu cùng sỏi đá, lại có lai lịch kinh thế hãi tục.
Mọi người càng quan sát càng cảm thấy sự phi phàm của toà cổ miếu này.
Thiên cung phía sau trước đây hùng vĩ biết bao, khổng lồ và bao la, nhưng cuối cùng cũng đã bị hủy diệt, chỉ còn lại một đống gạch vụn. Mà cổ miếu này nhìn như rách nát, nhưng cũng vẫn sừng sững không ngã, hình thành một loại so sánh kỳ dị.
Có cây bồ đề làm bạn, thanh đăng cổ phật, một điểm ánh đèn nhỏ như hạt đậu, vừa bình phàm tầm thường vừa yên tĩnh bình lặng chống lại sự khảo nghiệm của thời gian, chỉ có một chữ "Chân" còn tồn tại, còn phù hoa chỉ là mây gió mà thôi.
Nhất đăng, nhất phật, nhất miếu, nhất thụ, tuyên cổ như một, trường tồn trên thế gian.
(Một đèn, một phật, một miếu, 1 cây, từ xa đã như một, trường tồn với thế gian)
Tất cả những thứ này, vừa an bình vừa yên tĩnh, khiến người ta cảm giác như gió xuân hây hẩy, phảng phất như có tiếng tụng kinh mờ ảo vang lên.
"Nếu như nơi này thật sự là Đại Lôi Âm tự trong truyền thuyết, thì cây cổ thụ ở trước miếu thờ kia liệu có phải là cây bồ đề cổ thụ lúc Thích Ca Mầu Ni chứng đạo không?"
"Điều này sao có thể có khả năng, cái này bất quá là truyền thuyết của tôn giáo thôi. Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng 2500 năm trước Thích Ca Mầu Ni ở dưới một gốc cây cổ thụ trên sao Hoả tĩnh tọa 7 ngày 7 đêm, cuối cùng là trở thành Phật đà?"
"Từ những tao ngộ cùng kinh lịch của chúng ta mà nói, không có gì không có khả năng!"
Tất cả những gì mọi người ở đây trải qua hôm nay, để cho bọn họ cảm giác như là ảo mộng, nhưng lại là sự thực một trăm phần trăm.
Lúc này Diệp Phàm bỗng nhiên đi về phía trước, Bàng Bác đồng hành cùng hắn, hai người trực tiếp cất bước tiến vào bên trong cổ miếu. Cùng lúc đó, Chu Nghị bước nhanh tới theo, Vương Tử Văn theo sát sau đó, cũng tiến vào trong cổ miếu.
Phía sau, Lưu Vân Chí tựa như là nhớ đến thứ gì đó, đột nhiên biến đổi sắc mặt, xông tới rất nhanh.
Những người khác cũng giống như mới tỉnh mộng, nếu như nơi này là Đại Lôi Âm tự, như vậy nơi này là chỗ ở của Thần, tuy rằng đã bỏ hoang từ lâu, đã bị bịt kín một tầng bụi bậm dày đặc, nhưng vẫn là một nơi phi phàm.
Cổ miếu rất nhỏ, bất quá là một gian phật điện, hoàn toàn trống trơn, hầu như không có cái gì. Diệp Phàm trực tiếp đi tới phía trước tượng phật bằng đá, dùng một tay nhấc lên cái cổ đăng bằng đồng thau ở bên cạnh.
Đèn đồng rất bình thường, không có gì kì lạ, hình thức rất cổ xưa, thế nhưng khi chạm vào tay ấm áp dễ chịu, không có cảm giác lạnh lẽo cứng rắn của kim loại, ngược lại như là đang cầm một khối ôn ngọc.
Nhưng điều làm người ta kinh dị chính là bên trong cổ miếu tràn đầy bụi bậm, thế nhưng đồng thau cổ đăng nhưng không dính một hạt bụi nào, giống như là có thể cách ly bụi vậy.
Toà miếu thờ này tuyệt đối là nhiều năm nay chưa từng có người quét tước, bụi bậm tích tụ thành một tầng dày, thế nhưng cổ đăng nhưng tránh được bụi, vẫn sáng rõ như cũ, làm cho Diệp Phàm không thể không cảm thấy kinh dị, lẽ nào nó vẫn chiếu sáng từ thời cổ đại xa xưa đến bây giờ?
"Thực sự là sạch sẽ, ngoại trừ tượng phật bằng đá cùng đồng đăng ra thì không còn lại cái gì."
Bàng Bác nhìn quét qua bốn phía, nhưng thật đáng tiếc là cũng không có thấy đồ vật nào khác.
Đúng lúc này, Chu Nghị vốn theo sát phía sau 2 người bọn họ tiến vào, đem một cước đạp ở trên lớp bụi dày, đá bay 1 cái bình bát ra ngoài làm phát ra một tiếng "Loảng xoảng".
Cùng lúc, Lưu Vân Chí đám người cũng đã tiến vào trong cổ miếu, mọi người đều không phát ra tiếng, tất cả đều yên lặng tìm kiếm.
Lúc ban đầu, mọi người vẫn chưa thoát được ra khỏi cách thức tư duy thông thường, vẫn kinh nghi bất định mà nhìn ngắm cổ miếu, vẫn còn là lấy tâm tính lúc còn đang ở Địa Cầu để suy tư mọi việc.
Chỉ đến khi Diệp Phàm bắt đầu hành động trước tiên, bọn họ mới bỗng nhiên nghĩ đến, hôm nay đang ở trên một viên tinh cầu khác, lại đang ở một nơi vô cùng có khả năng là chỗ ở của Phật đà trong truyền thuyết, Đại Lôi Âm tự, có thể có đồ vật do Thần lưu lại!
Bên trong cổ miếu, Diệp Phàm cầm đồng đăng trong tay, không dính một hạt bụi, từng điểm từng điểm quang huy nhu hòa chiếu ra, làm cho ánh sáng lưu chuyển khắp nơi bên trong miếu thờ.
Đột nhiên, Diệp Phàm nghe được một tiếng tụng kinh như có như không, như là truyền đến từ trên trời.
Lúc đầu, hắn tưởng là ảo giác, nhưng Phật âm bắt đầu trở lên to lớn vô cùng, lượn lờ ở khắp nơi bên trong toà cổ miếu, như hoàng chung đại lữ đang rung động, trang nghiêm, hạo đại, tuyệt diệu, huyền ảo.
Bỗng nhiên bụi bậm bên trong tòa cổ miếu bay hết ra, nơi này trở lên trong sáng sạch sẽ, sau đó lại có sáu chữ chân ngôn vang lên:
"Ám, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng..."..."