Lục Đình Hiên dừng bước, quay đầu nhìn cô.
"Ngươi lần sau có thể hay không đừng mạnh mẽ lôi kéo ta tại người nhà của ngươi trước mặt show ân ái?"Việc này nàng trước đó đã có cùng hắn nhắc tới, nhưng hắn chính là không coi ra gì, thật sự là làm nàng rất buồn rầu.
Em là vợ anh, anh không lôi kéo em kéo ai, hơn nữa giữa vợ chồng không show ân ái cái gì?
Lại là những lời này.
Anh không phiền, cô cũng phiền, "Em nói sau này đừng diễn nữa, chú ý cảm nhận của bọn họ một chút.
Ngay từ đầu bọn họ đã phản đối hôn sự này, càng coi nàng là cái đinh trong mắt, còn tiếp tục như vậy, nàng không chết cũng tàn.
Không trình diễn trước mặt bọn họ, vậy trình diễn riêng cũng được. "Lục Đình Hiên kề sát bên tai cô, thổi hơi nóng, tà ác nhếch khóe môi.
Lâm Tư Vũ một trận ngứa ngáy ấm áp, theo bản năng lui về phía sau, lại thoáng nhìn thấy hai vợ chồng Lục Lập Quân đi lên, ánh mắt bọn họ sáng quắc nhìn chằm chằm bọn họ.
Không khí trong hành lang rơi vào xấu hổ.
Vừa rồi ăn cơm thời điểm cũng đã đủ hỏa lớn, hiện tại chứng kiến bọn họ công khai ở trong hành lang cắn lỗ tai, Vương Lệ Linh nhất thời một khoang lửa giận, "Đem nơi này trở thành cái gì, các ngươi khanh khanh ta ta sân bãi sao?"
Loading...
Lục Đình Hiên không cho là đúng, không quên trêu chọc một câu, "Kỳ thật các ngươi cũng có thể.
Hoang đường! "Vương Lệ Linh quát lớn.
Lục Đình Hiên cười, không để ý đến sự phẫn nộ của mẫu thân.
Phải dính, đi ra ngoài dính, đừng dính trước mặt tôi. "Vương Lệ Linh đặt những lời này xuống liền tức giận trở về phòng, rầm rầm đóng cửa phòng lại, tỏ vẻ bất mãn.
Lục Lập Quân lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, ánh mắt khác thường cũng dừng lại trên người Lâm Tư Vũ vài giây, sau đó đẩy cửa trở về phòng.
Đợi trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Tư Vũ sâu kín nói: "Ta đã nói rồi, bảo ngươi không nên show, ngươi nhất định phải show.
Nàng thật sự không muốn tham dự trong đó, cũng không có biện pháp, ai bảo nàng thay tỷ tỷ gả cho hắn.
Cũng không biết hắn là thật lòng cùng nàng diễn, hay là đang trừng phạt nàng?
Lục Đình Hiên không nhìn tiếng oán giận của cô, "Anh có chút việc phải làm, tối nay lại đến tìm em." Nói xong liền đẩy cửa tiến vào phòng, để lại một mình cô kinh ngạc đứng ở nơi đó.
Nàng lạnh lùng một tiếng, mang theo một tia chua xót, kẹp ở giữa những người này thật thảm!
*
Tắm rửa xong nằm trên giường lật xem điện thoại di động, bất tri bất giác lật đến số điện thoại của bạn trai cũ Hứa Thiên Thành.
Hai ngày trước anh còn gọi điện thoại cho cô, lấy thân phận bác sĩ điều trị chính hỏi bệnh tình của cô, đối với chuyện cô thay chị gả cho Lục Đình Hiên một chữ cũng không đề cập tới.
Cô cảm giác trong lòng anh chỉ có công việc và học thuật, đối với cô bạn gái này cũng không phải để ý như vậy, thế cho nên nghe được tình huống của cô, cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu "Chúng ta vẫn có thể làm bạn bè", khi đó trái tim trong nháy mắt lạnh thấu.
Cô nói anh ta cặn bã, kỳ thật cũng không cặn bã, dù sao ngay từ đầu là cô lấy thân phận bệnh nhân theo đuổi anh ta, thúc đẩy anh ta phạm vào cấm kỵ bác sĩ không thể yêu đương với bệnh nhân, hơn nữa anh ta cũng nhiều lần tỏ vẻ lấy sự nghiệp làm chủ, có phản ứng lãnh đạm như vậy, cô sớm nên nghĩ tới.
Dưới đáy lòng thở dài một hơi thật sâu, tắt điện thoại di động, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhưng mới vừa đi tới cửa, phía sau liền truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, hóa ra là Lục Đình Hiên gọi tới.
Không biết anh tìm cô có chuyện gì, cô bình tĩnh nhận máy, "Alo, anh Lục!
Lấy chút hoa quả cho anh ăn. "Phân phó xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho cô nói chuyện.
Lâm Tư Vũ thật sự không quá thích hắn loại này hô tới uống lui thái độ, nhưng lại có thể thế nào, ai kêu hắn có tiền, ai kêu hắn nắm giữ bọn hắn Lâm gia hết thảy, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đến phòng bếp cắt chút ít hoa quả đưa cho hắn.
Nhưng mới vừa lên lầu hai, thân ảnh lỗ mãng của Lục Kim Phượng xuất hiện trước mặt nàng, nàng thức thời nghiêng người nhường đường.
Lục Kim Phượng chẳng những không đi xuống, còn vênh váo tự đắc đứng trước mặt nàng, vừa cầm hoa quả đưa vào miệng vừa châm chọc nàng nói: "Ngươi là heo sao, cư nhiên ăn nhiều như vậy.
Đây là cho đại ca ngươi. "Nàng chính là như vậy, không rõ lý lẽ liền nói nàng không phải, Lục Đình Hiên đã trở lại, nàng còn có chỗ thu liễm, lúc không ở đây hoàn toàn coi nàng là quả hồng mềm.
Đáy mắt Lục Kim Phượng hiện lên một đạo âm lãnh, đoạt lấy hoa quả trong tay nàng, "Vừa vặn ta có việc tìm đại ca ta." Nói xong xoay người tiến vào phòng Lục Đình Hiên.
Như vậy rất tốt, không cần cô đưa vào nữa.
Lâm Tư Vũ thản nhiên trở về phòng rửa mặt.
Chị dâu của em đâu? "Nhìn trái cây trước mặt, Lục Đình Hiên lạnh lùng hỏi Lục Kim Phượng.
Đại tẩu đại tẩu, ta căn bản chưa từng thừa nhận nàng là đại tẩu của ta. "Lục Kim Phượng liếc hắn một cái, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh, loay hoay với cây bút trên ống bút.
Không phải do anh thừa nhận hay không. "Lục Đình Hiên dời tầm mắt về phía màn hình máy tính, kính mờ ảo in ra hình ảnh tài liệu.
Lục Kim Phượng bĩu môi, "Ta biết ngươi là vì ứng phó với lúc trước mẹ an bài cho ngươi xem mắt, cho nên tùy tiện cưới một nữ nhân về nhà ngăn chặn miệng mẹ, ngươi cùng Lâm Tư Vũ căn bản là không có tình cảm gì.
"Ta bốn năm trước đã biết đại tẩu của ngươi, hứa hẹn sẽ cưới nàng làm vợ, cho nên bốn năm sau gặp nàng, ta quyết định không buông tay nữa." Lục Đình Hiên nói đặc biệt thâm tình, nhưng đôi mắt đen như mực lại lóe lên ánh sáng ý tứ không rõ.
Lục Kim Phượng bật cười, "Ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta ngươi muốn cưới một nữ nhân tên Nghiêm Thanh, sao đột nhiên lại thay lòng đổi dạ?"