Ôn Chước Ngôn đi theo ra cầm cho hắn thêm một cái áo khoác, nói buổi chiều thời tiết sẽ thay đổi.
Cơm cũng đã đặt, lại hứa hẹn trước với bà cụ, tất nhiên là cần phải đi.
Hắn có việc, cũng chỉ có một mình Ôn Chước Ngôn đến.
Cũng may người đến là Ôn Chước Ngôn, chứ đổi lại là Sư Lâm của trước kia, tránh không khỏi lại vì thế mà náo loạn một hồi.
Chuyện thị phi của anh họ Nhiếp Hàn Sơn không muốn cùng cậu nhiều lời, Ôn Chước Ngôn chỉ biết là họ hàng của hắn tìm đến cửa nhờ giúp đỡ, cũng phát hiện hắn cố ý nói ngắn gọn nên không hỏi nhiều.
"Nếu trời mưa thì cứ chờ một chút, đại khái anh ăn xong bữa cơm là có thể tới đây."
"Không phải anh và người ta có chuyện cần bàn sao? Chắc lúc em cơm nước xong cũng còn sớm, gọi xe rất tiện." Ôn Chước Ngôn nói, "Nếu mưa lớn quá em sẽ ngủ lại đây, anh đừng đi đường một cách vội vàng làm gì."
Trước kia cũng nói cơm nước xong trở về, chẳng qua đã rất nhiều lần về đến nhà Ôn Chước Ngôn đều đã ngủ thiếp đi.
Bị vạch trần, sắc mặt Nhiếp Hàn Sơn cũng không thấy biến hóa gì, chỉ là nhếch miệng cười.
Ôn Chước Ngôn dán người tới hôn hắn, Nhiếp Hàn Sơn há miệng nghênh đón đầu lưỡi cậu, nếm được mùi trà hoa quả cậu vừa uống.
Loading...
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, đại khái là Nhiếp Vĩnh bắt đầu gọi điện thúc giục, Nhiếp Hàn Sơn lại không để ý tới.
Hai người cứ quấn quýt như vậy một lúc mới tách ra, khi xuống dưới lầu có một tia chớp xẹt qua, sấm sét nổ liên tục từng trận, bầu trời như thủng một lỗ, mưa hòa cùng gió lạnh đổ xuống xối xả.
Nhiếp Hàn Sơn cầm theo ô nhưng khi đến được garage vẫn là ướt như chuột lột.
Hắn lập tức lấy điện thoại ra nhắn một tin với Ôn Chước Ngôn, bảo cậu không cần phải ra ngoài.
Cơn mưa xối xả ngăn cản đường đi, một đám người tắc lại ở sảnh nhà ga, túi da rắn, thùng carton và vali chắn ngang lối đi, hơi ẩm xâm nhập, mùi khó chịu ngưng đọng, hợp nhất với không khí, thế trận có thể so ngang với những lễ hội đầu Xuân.
Nhiếp Hàn Sơn tìm được Nhiếp Vĩnh đang nép vào một góc ngủ từ giữa đám đông, không nói nhiều, trực tiếp đưa người đến khách sạn gần đó, trước tiên cho anh ta tắm rửa.
Nhiếp Vĩnh từ phòng tắm đi ra chỉ mặc mỗi cái quần đùi bốn góc, muốn cho Nhiếp Hàn Sơn nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh ta.
"Con mẹ nó cô ta quả thực là một con chó điên!"
Nhiếp Hàn Sơn nhìn kĩ vài lần, giống như vết roi hoặc gậy vụt, từ cánh tay nghiêng đến vai, hiện lên một khối ứ đọng lớn.
Vợ chồng họ mâu thuẫn không phải mới một hai năm, nhưng giới hạn chỉ ở là đấu khẩu, động thủ là lần đầu tiên.
Nhà Nhiếp Vĩnh không có điều kiện, ở nhà bố vợ bị khinh thường như thế nào cũng không dám tranh luận.
Bản thân không làm gì, lại càng khiến người ta được nước làm tới, một vòng tuần hoàn ác tính như vậy, giờ ngay cả đứa con gái năm tuổi cũng trèo lên đầu bố nó ngồi.
"Xảo Mai đánh sao?" Nhiếp Hàn Sơn nói, "Hai người ai động thủ trước?"
Cổ Nhiếp Vĩnh cứng đờ: "Anh động thủ.
Hai người chúng ta lớn lên trong cùng một đũng quần, chú nói anh là người như thế sao?"
"Ai cùng một đũng quần với anh, bớt ghê tởm cmn đi." Nhiếp Hàn Sơn cười, châm điếu thuốc, "Chị ấy động thủ hả? Cho nên anh mới giống như oán phụ chạy đến chỗ em?"
Bản thân Nhiếp Vĩnh cũng lấy một điếu thuốc ra hút, mượn bật lửa của hắn, sau đó hít mạnh hai ngụm, giọng nói dần nhỏ đi: "Chu Dịch Minh đánh."
Trong nháy mắt Nhiếp Hàn Sơn đã hiểu hơn phân nửa.
Cậu em vợ này của Nhiếp Vĩnh từ vài năm trước đã bắt đầu cùng người khác lăn lộn bên ngoài, cũng coi như là gặp may, là một tên côn đồ làm ăn được, còn làm được muôn hình vạn trạng.
Dần dần, sản nghiệp trong tay lớn, lại dựa vào nhân mạch địa phương nên tung hoành ở trấn nhỏ, xem như điều địa đầu xà (đầu sỏ côn đồ địa phương).
Nhiếp Vĩnh muốn đi cửa sau nhưng không vớt được tí việc nào trên tay cậu ta, mà trái lại còn không ít lần bị mắng, vốn là chuyện riêng của hai vợ chồng anh, cậu ta cũng thích chen chân vào.
Nhưng động thủ cũng là lần đầu.
Nhiếp Vĩnh đã đến trạm từ đêm qua nhưng không dám lập tức liên lạc với hắn, ngồi xổm cả đêm ở sảnh chờ, bây giờ bụng đã sôi sùng sục.
Nhiếp Hàn Sơn bảo anh ta cầm thẻ phòng, mang người ra ngoài ăn cơm, trong bữa ăn lại bảo anh ta giải thích rõ ràng sự tình cho hắn nghe.
Nhiếp Vĩnh nói chuyện thích chạy ngang chủ đề, giống y như Thịnh Mẫn Hoa, sự việc có thể nói rõ ràng rành mạch trong mười phút bị anh ta kéo dài đến một tiếng đồng hồ, đồ ăn trên bàn đều nguội hết cả.
Nhiếp Hàn Sơn chú ý nội dung cốt lõi, đại khái vạch ra một đường cốt truyện.
Nói tóm lại là, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, Chu Xảo Mai không cho Nhiếp Vĩnh về nhà, Nhiếp Vĩnh đến trường thăm con gái, bị Chu Dịch Minh bắt gặp rồi nói những lời rất khó nghe.
Việc Nhiếp Vĩnh ở nhà bị khinh thường, tuy không phải là cái bí mật gì, nhưng ít ra không để cho người ngoài thấy được.
Lần này Nhiếp Vĩnh lại phải chịu nhục trước mặt mọi người, không khống chế được, nên đánh nhau với cậu em vợ kia.
Sự tình náo loạn đến đồn công an, lại bị Chu Dịch Minh đè xuống, Chu Xảo Mai không nói lời nào, Nhiếp Vĩnh tức giận nên chạy đến đây.
Nhiếp Hàn Sơn luôn không tán thành với việc can thiệp vào chuyện trong nhà người khác, xuất phát từ tình nghĩa thời thơ ấu nên ở mặt kinh tế mới vươn tay ra giúp đỡ, đây là điểm giới hạn.
Việc của hai người họ nhất thời khó phân biệt được ai đúng ai sai, huống hồ trong nhà còn có con nhỏ – sau nhiều lần suy tư, trước tiên đồng ý để Nhiếp Vinh ở lại, còn về phần công việc thì để bàn sau.
Về phần công việc, hắn không có ý định để cho anh ta làm, thứ nhất là vì người này không có bản lĩnh, thứ hai là chuyến này nói không chừng anh ta chỉ trốn đi được vài ngày, vậy nên ngay cả nhà cũng không tiện thuê.
Lúc đi từ khách sạn ra, trời đã tối đen, nước mưa rơi tí tách dọc theo mái hiên xuống, đèn xe trên đường uốn lượn thành một chuỗi, xếp thành hàng dọc theo mép tòa nhà, giống như một chiếc vòng tay mã não, bị cắt đứt và những hạt ngọc đang nằm rải rác trên mặt đất.
Nhiếp Hàn Sơn nhìn đồng hồ, bảo Nhiếp Vĩnh lên xe, đưa người về khách sạn.
Đường đi không xa, nào ngờ đi được nửa đường mưa đột nhiên giảm xuống, không bao lâu sau đường phố cổ liền bị ngập nước, hắn đành phải đổi hướng vòng đường xa hơn, nhưng vẫn gặp cảnh tắc đường.
Sau đó hắn nhận được điện thoại của Ôn Chước Ngôn, báo sẽ không về, tối nay ở lại chỗ dì Hình.
"Không phải anh nói không cần ra ngoài sao?"
"Nói thì thế, nhưng dì Hình một mình..."
Thật không dễ dàng gì mới tiến được lên phía trước một đoạn, lại có một chiếc Santana phía trên sống chết bất động.
Nhiếp Hàn Sơn bấm còi, chủ xe phía trước không phản ứng gì, hắn lại ấn thêm hai tiếng rồi dứt khoát hạ cửa kính xe xuống gọi người.
Tài xế phía sau cũng mắng theo như sấm rền, từng lời lại từng lời như nuốt chửng tiếng mưa.
Chiếc Santana kia cuối cùng cũng di chuyển.
"Được, ngày mai em cứ ngủ nướng đi, anh sẽ qua đó ăn trưa." Nhiếp Hàn Sơn di chuyển xe theo, "Bảo bối cúp máy trước đi, anh đang kẹt xe."
Đầu bên kia bỗng nhiên không có phản hồi gì.
Nhiếp Hàn Sơn cười rộ lên: "Ngôn Ngôn?"
Dòng khí thanh truyền vào tai, chú cừu ở đầu bên kia đang cười, tiếng cười kia bất luận nghe bao nhiêu lần cũng đều khiến tai hắn ngứa ngáy.
"Biết rồi, sếp Nhiếp.
Khi nào về đến nhà nhớ gọi điện báo một tiếng, bằng không em sẽ ngủ không yên giấc."
Nhiếp Hàn Sơn cười một tiếng, sắp sửa đáp trả, đầu kia lại dừng lại: "Được rồi, chú ý lái xe đi, em cúp đây."
Cũng không biết Ôn Chước Ngôn là Lộ thần nào mà linh thế, tình hình giao thông sau đó dần dần tốt lên, không mất bao lâu đã đến khách sạn.
Dọc đường đi Nhiếp Vĩnh không kìm được nhìn trộm hắn, mấy lần muốn nói lại thôi, Nhiếp Hàn Sơn làm như không thấy.
Hình Doãn kia náo loạn đã lâu, thời gian và thành tựu của cậu ta ở bên ngoài đã mài dũa đi những lời nhàn ngôn toái ngữ (lời nói nhảm), nhưng lòng dạ xấu xa của con người thì vẫn luôn ở đấy, một khi đã hạ quyết định thì khó mà thay đổi được.
Nhiếp Vĩnh này bản lĩnh không được, nhưng lại biết tốt xấu, ngay từ đầu Nhiếp Hàn Sơn đã bày tỏ thái độ của mình, vậy nên giữa hai người sẽ chẳng có chút rạn nứt nào.
Nhưng tiếp nhận và lý giải lại là hai chuyện khác nhau, hắn ở trước mặt Nhiếp Vĩnh không che dấu tính hướng của mình, nhưng anh ta cũng không thích hỏi về tình cảm của hắn.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, Nhiếp Hàn Sơn ném cho Nhiếp Vĩnh một chiếc dù, Nhiếp Vĩnh lại hỏi hắn có thuốc lá không, Nhiếp Hàn Sơn trực tiếp ném cho anh ta một bao thuốc.
Nhiếp Vĩnh cười hì hì, nhìn từ phía sau lưng Nhiếp Hàn Sơn mới phát hiện lúc anh ta chạy lên sảnh khách sạn nhìn chân có chút què.
Nhà bác lớn lại gọi điện đến, thiên ân vạn tạ, nhờ hắn để ý con trai mình.
Đáng lẽ ra nhà bác đã sớm đoán được anh họ sẽ đến nhờ cậy hắn, nhưng cuộc gọi này lại đến muộn quá.
Những lời khách sáo cũ rích và khó ngửi được lặp đi lặp lại, Nhiếp Hàn Sơn bật loa ngoài, ném điện thoại lên bệ rửa mặt rồi vừa đánh răng vừa nghe, cuối cùng lấy nước súc miệng, lại khách khách khí khí chu đáo trả lời sau đó kết thúc cuộc gọi.
Trong lúc không chú ý hắn đã dùng nhầm tuýp kem đánh răng giá rẻ Ôn Chước Ngôn mới mua về, kem đánh răng có vị bạc hà làm cay miệng hắn.
Nhiếp Hàn Sơn bọc áo tắm quanh người nằm thẳng xuống giường mới nhớ tới phải gọi điện cho chú cừu của hắn nữa.
Hắn mò tìm di động đang chuẩn bị quay số thì màn hình sáng lên trước, ngay sau đó chuông reo lên, hiển thị cuộc gọi đến của một dãy số lạ trong thành phố này.
Cả một ngày ngắn ngủ Nhiếp Hàn Sơn đã bị những cuộc điện thoại giày vò đến mức suy nhược thần kinh; hắn do dự một lát, lấy lại tinh thần một lần nữa mới ấn trả lời.
Đầu dây bên kia lại không có động tĩnh gì.
Nhiếp Hàn Sơn lại mở miệng, sau đó mơ hồ nghe được tiếng hít thở mỏng manh từ bên trong ống nghe.
Giống như phim ma vậy.
Nhiếp Hàn Sơn buồn cười, cúp điện thoại rồi gọi lại cho Ôn Chước Ngôn..