Bốn giờ chiều, thời tiết bỗng nhiên thay đổi, mưa như trút nước, gió giật bất thường.
Một tia sét đánh vào trong sân, gió lật cái xô nhựa ở cửa bếp.
Chó vàng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, đứng lên sủa hai tiếng, lại được Lâm Uyển dỗ dành.
Trong bếp vẫn tiếp tục vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo.
Mùi thơm của nước xốt xộc vào mũi qua làn mưa, khiến Ôn Trước Ngôn giờ mới cảm thấy đói bụng.
Ông chồng nhà họ Lâm đi đến cửa bếp lấy chiếc xô nhựa, thuận tiện gật đầu và mỉm cười với cậu như một lời chào.
Đẩy cửa bước vào, Nhiếp Hàn Sơn đang dựa nửa người trước bàn làm việc mà nghịch điện thoại.
Ôn Chước Ngôn lấy quần áo và khăn tắm sạch sẽ, vừa định đi vào phòng tắm, lại đột nhiên phát hiện Nhiếp Hàn Sơn nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn quyển sổ bên cạnh gối nằm.
Điện thoại vẫn nằm trong tay hắn, nhưng đầu ngón tay lại không hề động đậy.
Ôn Chước Ngôn nói: "Anh muốn xem không?"
Loading...
Nhiếp Hàn Sơn quay đầu nhìn cậu, ghẹo một câu: "Nhật ký mà cũng có thể cho anh xem à?"
Ôn Chước Ngôn bật cười: "Em nào rảnh rỗi đến mức viết nhất ký đâu.
Đây đều là truyện ngắn bố em viết, nhưng mà người lớn đọc chắc sẽ không thích lắm."
Nhiếp Hàn Sơn sửng sốt: "Chà, bố em còn viết truyện trước khi đi ngủ cho em đọc à?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Bố em từng là biên tập viên của một tạp chí dành cho trẻ em, cũng đã xuất bản một số bài báo.
Quyển sổ này là để ông luyện văn, nhưng mà tất cả đều là cho em đọc chứ chưa từng xuất bản bao giờ."
Nhiếp Hàn Sơn bước tới, cầm cuốn sổ lên, lật vài trang: "Em sướng thật.
Ngày xưa anh nghe Cô bé quàng khăn đỏ hết ba năm.
Bà anh không biết chữ nên cái này chỉ là lúc mẹ anh kể anh nghe thì bà cụ học thuộc lòng thôi."
Ôn Chước Ngôn nở nụ cười, gật đầu nói: "Bố em cẩn thận lắm."
Nhiếp Hàn Sơn lại lật vài trang, "Trước kia thì làm biên tập, giờ ông đổi nghề rồi à?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Giờ ông không còn nữa."
Tiếng lật trang đột ngột dừng lại.
Tiếng mưa càng lúc càng rõ, điện thoại di động của Nhiếp Hàn Sơn đổ chuông rất khó nghe.
Chắc là chuông tin nhắn.
Tin chuông báo ngắn ngủn bật ra trong không trung, bọt nước chưa kịp bắn đã lại bị nuốt trôi đi.
Nhiếp Hàn Sơn bình tĩnh lại, đóng quyển sổ rồi mở miệng xin lỗi.
Ôn Chước Ngôn thay vào đó lại cười: "Không có gì đâu, đây đều là chuyện của mười năm trước rồi.
Em còn đang định cho anh xem còn gì?"
Nhiếp Hàn Sơn nom có vẻ như đang cẩn thận quan sát sự thay đổi trong biểu hiện của cậu, hẳn là không phát hiện ra điều gì khác thường nên hắn yên tâm mà cười.
"Mau đi tắm đi.
Vận động mãi như vậy mà không thấy mệt à?"
Thư Ý vừa tắm xong, phòng tắm nhỏ hẹp còn vương hơi nước.
Nước nóng trên người vô cùng thoải mái, Ôn Chước Ngôn tắm rửa thật lâu.
Đợi đến khi trở về, Nhiếp Hàn Sơn thế nhưng đã thật sự say giấc nồng trên giường.
Ôn Chước Ngôn khẽ nhúc nhích, đi tới mép giường ngồi xuống, giơ tay lặng lẽ sờ lên lông mày Nhiếp Hàn Sơn rồi lại gãi gãi sống mũi hắn.
Gãi xong cậu kịp thời rụt tay lại, lúc thì nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, lúc lại cúi đầu nhìn Nhiếp Hàn Sơn.
Ôn Chước Ngôn thích sự yên tĩnh, thậm chí ngồi ngắm mưa cũng có thể ngồi vài tiếng, huống chi còn có Nhiếp Hàn Sơn đang ngủ say bên cạnh.
Cho nên lúc Quan Hạc đứng trong sân gọi mọi người ăn cơm, cậu không có cảm giác mất bao nhiêu thời gian.
Nhiếp Hàn Sơn cũng bị tiếng gọi của Quan Hạc đánh thức.
Hắn nhíu mày mở mắt nhìn trần nhà, thấy Ôn Chước Ngôn đang ngồi bên cạnh thì trông có vẻ giật mình.
Ôn Chước Ngôn thấy động tác đầu tiên khi mở mắt ra của hắn chính là ấn huyệt thái dương.
Lúc này cậu mới phát giác đưa tay thăm dò cái trán có chút nóng của hắn.
Nhiếp Hàn Sơn thoạt nhìn sức khỏe tốt, thời gian xuống nước cũng ngắn, ai cũng không ngờ được hắn thế nhưng sẽ đổ bệnh.
Người bình thường không hay ốm mà tự dưng ốm thì thường là vì đã căng sức một thời gian.
Xuống nước có lẽ chỉ là kíp nổ thôi.
Không tiện hỏi nhiều, Ôn Chước Ngôn đành phải lấy thuốc ra, theo dõi Nhiếp Hàn Sơn uống thuốc rồi để hắn tiếp tục ngủ.
Xong việc cậu mới đóng cửa xuống bếp ăn cơm.
Sau đó mới biết được sinh viên không may gặp chuyện lại chính là bạn cùng trường với Ôn Chước Ngôn.
Giải Tư tối phải về trường họp nên mấy người đơn giản cùng nhau về luôn.
Giờ phút này đã chẳng còn mấy người trong bếp, Quan Hạc không thấy Nhiếp Hàn Sơn đâu, đang định đặt câu hỏi thì Ôn Chước Ngôn đã nói trước: "Nhiếp ca đang hơi sốt nên lát nữa em sẽ bưng cơm vào cho anh ấy."
Cậu chọn mấy món ăn thanh đạm rồi lại tự mình hâm nóng canh.
Bát canh bốc khói nghi ngút đợi đến khi Nhiếp Hàn Sơn ăn đồ ăn xong thì độ ấm cũng vừa phải.
Cậu đo nhiệt độ cho hắn.
Ba mươi tám độ.
Hẳn là rất khó chịu.
Lúc cầm bát chén trả về phòng bếp thì bà vợ nhà họ Lâm đang lau tủ, bảo cậu cứ đi đi nhưng cậu lại xấu hổ nên dọn rửa sạch sẽ các thứ xong mới về phòng.
Nhiếp Hàn Sơn vẫn đang nằm một chỗ như trước nhưng người vẫn còn thức.
Hắn vừa thấy cậu vào thì cười: "Giờ mới có mấy giờ chứ, em vào đây làm cái gì? Ra phòng khách xem TV một lát đi kìa."
Ôn Chước Ngôn cười cười, đi đến bên giường, cởi giày xong liền nâng chăn bông lên mà chui vào.
Nhiếp Hàn Sơn không phải là không ngạc nhiên, nhưng lại vẫn dịch sang một bên, nhường chỗ cho cậu.
"Anh đang ốm đấy, không sợ bị lây à?" Còn không quên trêu một câu.
Ôn Chước Ngôn nói: "Không liên quan."
Nhiếp Hàn Sơn có chút lưỡng lự, nhưng cũng không nhịn được bao lâu đành phải thỏa hiệp.
Chăn bông ấm áp, có một mùi thuốc lá nhàn nhạt, là mùi của Nhiếp Hàn Sơn.
Hình như từ lúc biết Ôn Chước Ngôn không hút thuốc, hắn chưa từng một lần hút trước mặt cậu.
Mùi không nặng, lại còn là của Nhiếp Hàn Sơn nên Ôn Chước Ngôn cảm thấy thoải mái, vô thức rúc vào ngực hắn.
Nhiếp Hàn Sơn duỗi tay ra ôm cậu vào lòng, xoa xoa những ngón tay lên vành tai cậu.
Ôn Chước Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào trán mình tựa như một hương thơm dìu dịu.
Cậu rõ ràng là không buồn ngủ, thế mà lúc này lại cảm thấy có chút díu mắt.
"Mấy ngón ảo thuật học được ở chỗ nào vậy?"
Đột nhiên phát ra một câu như vậy, Ôn Chước Ngôn kiềm chế buồn ngủ mà nhướng mi.
"Trên mạng nhiều lắm."
Cậu còn tưởng rằng Nhiếp Hàn Sơn muốn vạch trần thủ đoạn giấu bài của mình, nào ngờ lại thấy khóe miếng của hắn giật giật: "Bốn vị vua là bạn tốt của nhau."
Ôn Chước Ngôn nhe răng cười, xốc vạt áo của Nhiếp Hàn Sơn lên, đưa tay vào, dùng lòng bàn tay sờ soạng tấm lưng cứng cáp của hắn, sau đó từ bả vai trượt xuống, cuối cùng đáp xuống phần lưng dưới hơi hõm vào, mò đến vết sẹo kia liền dừng lại.
"Bạn tốt."
Bị âm thanh thông báo của điện thoại di động đánh thức, Ôn Chước Ngôn muốn vươn tay sờ bên gối, nhưng Nhiếp Hàn Sơn lại ôm cậu rất chặt.
Sợ đánh thức người bên kia nên cậu phải vất vả một phen, chật vật xoay người mấy bận mới thoát được.
Là nhóm WeChat gồm vài người bạn chơi cùng thời thơ ấu.
Cũng không biết là ai lập ra hồi năm ngoái.
Lúc mới lập thì rất sôi nổi, nhưng đã chia xa hơn mười năm, mọi người nói chuyện một hồi thì cũng phát hiện ra hoàn cảnh và hứng thú của nhau đã một trời một vực, nhiệt độ bèn dần dần trầm xuống – đến cuối, mỗi lần có động tĩnh gì thì cũng chỉ là năm mới nhắn tin hỏi thăm mà thôi.
Vì vậy mà cậu cũng không tắt thông báo nhóm.
Lúc này chuông báo tin nhắn, mở ra thì thấy là một thông báo quảng cáo không khớp với lời mở đầu.
Chắc là có người bị hack tài khoản rồi.
Có thể bị thông báo tin nhắn đánh thức chứng tỏ cậu cũng dễ dậy.
Vừa mở mắt xong thì cậu đúng là cũng hết buồn ngủ, mà đồng hồ hiển thị lúc này thì chỉ là ba giờ sáng.
Lúc chui vào lòng Nhiếp Hàn Sơn thì trời cũng mới tối không được bao lâu.
Vốn cậu muốn ngủ cùng hắn một giấc, ấy thế mà lại ngủ thật luôn.
Trên người người này quả thật có một lực lượng khiến con người ta thoải mái, an tâm.
Nếu đã ngủ không được thì cậu cũng không cưỡng ép bản thân ngủ tiếp nữa.
Thật ra hai người đàn ông một mét tám mấy chen chúc trên một giường đơn làm bằng ván gỗ rất khó chịu.
Hai người cùng thở như này có thể khiến đối phương thấy ngộp thở, chuyển mình cũng rất là khó khăn, không chỉ sợ ngã khỏi giường mà còn sợ đánh thức đối phương.
Cho nên trước mắt Ôn Chước Ngôn cũng không dám động đậy, đành phải giữ nguyên tư thế ôm ấp với Nhiếp Hàn Sơn, dán vào ngực hắn mà ngẩn người.
Nhiếp Hàn Sơn mặc một cái áo phông ngắn tay màu vàng nhạt hết sức quê mùa.
Thật ra thì đêm khuya ở vùng nông thôn không nóng lắm, nhưng chắc là vì phát sốt nên lúc Ôn Chước Ngôn sờ lên lưng hắn thì phát hiện miếng vải sau lưng đã ướt một nửa.
Cho nên cậu lại đi thăm dò trán hắn.
Có vẻ như đã hạ sốt rồi.
Phải nói là thể lực của người này rất tốt, nếu đây mà là Ôn Chước Ngôn thì chắc còn phải sốt hai, ba ngày nữa.
Ánh sáng không đủ nên cậu cũng chẳng thể nhìn được mặt Nhiếp Hàn Sơn, đành chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bầu không khí ẩm ướt.
Khi nghe thấy tiếng gà gáy, đường chân trời bừng sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt người kia thì cậu lại vô tình thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, Nhiếp Hàn Sơn đang nhìn cậu.
Mưa ngoài cửa sổ hình như đã tạnh, ngoài sân còn có tiếng động nhàn nhạt của hai vợ chồng nhà họ Lâm dậy sớm làm việc.
Nhiếp Hàn Sơn đang mặt đối mặt với cậu mà ngẩn người.
Trong nháy mắt bốn mắt chạm nhau, hắn như không biết phải làm sao.
Có điều Ôn Chước Ngôn cũng không rảnh miệt mài theo đuổi phản ứng của hắn, phần lớn sự tập trung đã hướng về nơi đang dính lấy nhau dưới hạ thân hai người rồi.
Thằng nhỏ của Nhiếp Hàn Sơn thì lúc tắm ở trường cậu đã thấy rồi.
Nhưng đúng là lúc cương lên thì kích thước có vẻ như lại càng thêm khủng bố.
Bởi vì là quần đùi rộng rãi để ngủ nên cảm giác rất rõ ràng.
Mà Ôn Chước Ngôn thì cũng đang chọc vào hắn, tốc độ lưu thông của máu đều đột nhiên tăng vọt.
Nhiếp Hàn Sơn vừa chào buổi sáng xong bèn xốc chăn lên, có vẻ như là muốn rời giường.
Lại không ngờ tay Ôn Chước Ngôn nhanh hơn một bước, thò vào trong quần đùi của hắn, nắm lấy vật đang tinh thần phấn chấn kia.
Nhiếp Hàn Sơn phản xạ có điều kiện, gần như là rụt về sau.
Ôn Chước Ngôn có thể nhận ra, tim đập cũng nhanh hơn.
Nhưng đã đến bước này rồi thì rút lui lại chẳng có nghĩa lý gì.
Nhiếp Hàn Sơn bất động, mặc tay cậu vuốt ve dương v*t hắn, đồng thời cũng duỗi tay ra muốn giữ lấy của cậu.
Ôn Chước Ngôn cảm giác lòng bàn tay của hắn rất ấm rất lớn, động tác lại thành thạo mà không vội vã, làm đến mức khiến cả hai thoải mái hơn trước.
Cậu nhắm mắt lại, nâng cằm lên, nuốt xuống một ngụm nước miếng, tốc độ trên tay chậm lại, mò đến hai cái túi dưới gốc mà nhẹ nhàng mát xa.
Nhiếp Hàn Sơn dần dần phát ra tiếng thở dốc rất nhẹ nhàng, bàn tay nắm giữ lấy cậu dùng thêm chút lực, một tay lại giữ lấy lưng cậu, ấn cậu vào sâu trong lòng hắn.
Như là được cổ vũ, Ôn Chước Ngôn vội vàng mong đối phương thoải mái hơn nữa, thích cậu hơn nữa.
Vì thế ngón tay cậu lại chuyển đến phần quy đầu, vuốt ve qua lại trên cái chỗ lõm xuống.
Cậu có thể cảm nhận cơ bắp trên người Nhiếp Hàn Sơn đang ngày một căng chặt, bàn tay đang an ủi dương v*t của cậu cũng chậm lại.
Thoáng dịch thân thể lên trên, Ôn Chước Ngôn dán chóp mũi của mình lên trán đối phương, vừa cọ cái trán đã lấm tấm mồ hôi lại vừa tăng tốc độ tiến công dưới tay lên.
Không ngờ đối phương bỗng nhiên buông dương v*t của cậu ra, gấp gáp thở dốc, chỉ trong giây lát, cơ thể đã bắt đầu co giật, một dịch lỏng đậm sệt xộc ra, vẩy ướt tay cậu.
Ôn Chước Ngôn nhất thời ngẩn ra.
Nhiếp Hàn Sơn nhắm mắt thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng.
Ôn Chước Ngôn muốn hôn hắn, nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm.
Hình như cậu đã làm sai chỗ nào đó mới khiến hắn bắn ra?
Hoặc cũng có thể là do thể trạng không tốt, hắn bắn ra cũng không nhiều mấy.
Nhưng xét thấy đây là lần đầu lên giường với nhau, chắc là do xấu hổ nữa.
Cho nên Ôn Chước Ngôn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể đợi hắn bình tĩnh lại, tạm thời cũng không làm gì thêm.
Nhiếp Hàn Sơn bình tĩnh lại rồi cũng không nói gì, hai tay đều vươn xuống dưới thân cậu.
Một tay kích thích quy đầu, một tay xoa nắn hai viên tinh hoàn giữa chân.
Ôn Chước Ngôn được hắn hầu hạ hết sức thoải mái lại không dám phát ra tiếng động gì, đành chỉ có thể chôn mặt vào hõm vai hắn cho đến khi bắn ra.
Thời gian cũng không có gì đáng sợ, đều nằm trong phạm vi bình thường nhưng so với Nhiếp Hàn Sơn thì vẫn dài hơn nhiều.
Cậu thành ra có chút lúng túng, Nhiếp Hàn Sơn lại như không có việc gì, dùng khăn giấy lau chùi sạch sẽ cho cậu, đến cuối còn bật cười vỗ mông cậu, giục cậu mau rời giường đi rửa mặt đi..