Vào thu đã lâu, theo nông lịch giữa tháng mười đã là cuối thu, thời tiết tương đối lạnh. Mọi người đều thay trang phục dày mùa đông, trong phòng đặt thêm chậu than. Mấy ngày qua việc buôn bán than củi vô cùng náo nhiệt. Trên phố thỉnh thoảng lại thấy có người đẩy một xe đầy than hoặc củi đi qua đi lại, tất nhiên là đưa tới những nhà giàu có.
Hiểu Vân mang theo Tiểu Thúy, chậm rãi đi trên con đường phía trước Khai Phong phủ. Tính lại thì đây là lần dạo phố thật sự đầu tiên ở Đại Tống triều. Mà mục đích chủ yếu của lần dạo phố này, là phụng lệnh Công Tôn Sách cha nàng, tới tiệm vải đặt quần áo mùa đông cho mình và Triển Chiêu.
Người cổ đại mua quần áo không tiện như người hiện đại, tới bách hóa hay chợ nào đó để mua, hơn nữa kiểu dáng phong phú. Lúc này nghề may còn chưa phát triển, bọn họ đặt đồ mới không phải chuyện tùy tiện. Nhà bình thường có lẽ chỉ có hai đợt mua quần áo mới. Hơn nữa nếu trong nhà có nữ nhân, bình thường đều mua vải tự may.
Công Tôn Sách nói thế nào cũng là nhân viên công vụ cao cấp, đương nhiên không tới mức đó. Có điều Khai Phong phủ xưa nay tiết kiệm, đặt mua đồ mới cũng quy định mỗi quý một lần, mỗi lần hai bộ, có tiệm vải cùng sư phụ may đồ riêng cho bọn họ. Bởi vì năm nay lúc vào đông, Triển Chiêu và Hiểu Vân không có ở nhà, lại không tiện làm phiền sư phụ đi riêng một chuyến tới đo, Công Tôn Sách bảo Hiểu Vân tự mình tới cửa hàng.
Hiểu Vân thật ra rất vui, làm như vậy có thể chọn vải màu sắc một chút, thương lượng về kiểu dáng chất liệu cùng sư phụ may đồ. Nàng đã nhìn quần áo trong tủ của Công Tôn Hiểu Vân, màu sắc hình thức cơ bản không khác nhau lắm, đơn giản lịch sự tao nhã, nhưng thiếu sức sống và điểm nhấn. Nàng muốn thay đổi khẩu vị.
Về phần Triển Chiêu vì sao không đi? Có thể hiểu mà, hắn là đại ân nhân, hơn nữa chuyện này có lẽ hắn không để trong lòng. Dù sao hắn mặc đến mặc đi cũng chỉ có hai loại, không phải quan phục màu đỏ, thì là trường bào màu lam, chẳng qua sửa lại độ dày thôi. Với lại, cũng không phải lần đầu may đồ, thợ may khẳng định có số đo của hắn, chỉ cần Hiểu Vân tới nói một tiếng là xong. Có điều… nếu Triển Chiêu thay đổi bộ y phục đã trở thành dấu hiệu riêng của hắn, sẽ thành bộ dáng gì nhỉ?
Hiểu Vân nhìn tới nhìn lui người đi đường, quan sát quần áo trên người họ, sau đó đem đầu bọn họ đổi thành Triển Chiêu. Chà chà, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
"Tiểu thư, cô cười gì vậy?” Tiểu Thúy đối với việc Hiểu Vân vừa đi vừa nhìn người qua đường vừa lắc đầu cười không ngừng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Thúy nhi, em nói xem, Triển đại nhân mặc đồ đen đẹp hơn hay đồ trắng đẹp hơn?” Hiểu Vân không đáp mà hỏi ngược lại nàng.
"A?" Tiểu Thúy bị Hiểu Vân làm kinh ngạc, tiểu thư sao lại hỏi nàng chuyện này.
Loading...
"Triển đại nhân không phải luôn mặc quan phục sao, cùng lắm thêm bộ lam bào, Tiểu Thúy đến giờ chưa từng thấy Triển đại nhân mặc đồ đen hay trắng. Hơn nữa, tiểu thư, đồ trắng chỉ mặc trong lễ tang thôi, người bình thường đâu ai mặc đồ trắng."
"À…” Hiểu Vân bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ở Tống Triều, trang phục không thể mặc tùy tiện.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi tới một góc đường, thấy trong góc có người đang quỳ, toàn thân màu trắng, phía sau còn có một cuộn chiếu như đang gói thi thể. Hiểu Vân giật mình, đây là bán mình tang cha trong truyền thuyết sao? Cảm thấy tò mò liền tới gần nhìn.
Đến gần mới thấy quả nhiên có một mảnh vải trắng ghi bốn chữ lớn “bán mình chôn cha” đặt trên đất. Thân áo trắng kia, là một cô gái đang độ thanh xuân, đầu đội nón rơm, một thân áo tang. Mà phía sau không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là phụ thân nàng.
Cô nương kia cúi đầu, không nói một lời. Hiểu Vân nhìn thấy cảm giác vô cùng khó chịu. Tuy nói nàng nhất thời tò mò, nhưng thật sự nhìn thấy cảnh tượng này, cũng là cảm thán vô hạn. Người chết thì thôi, người còn sống vì muốn lo một cỗ quan tài, một tấm bia mộ mà phải bán mình đi, dùng tự do cả đời để làm tròn hiếu đạo.
Hành động này đối với một người hiện đại như nàng, không biết nên nói là ngu muội, hay chấp nhất. Có lẽ vì nàng không biết những khó khăn trên đời này, nghĩ lại nàng quả thật là may mắn, xuyên thành con gái Công Tôn Sách, không phải vào một nữ tử như nàng kia. Nghĩ đến đây, thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, lại thương cảm.
"Thúy nhi, chúng ta mang theo bao nhiêu tiền?"
Tiểu Thúy hiểu được suy nghĩ của Hiểu Vân, nhưng mà, các nàng lần này ra ngoài, không định mua đồ, bởi vậy trên người không mang theo ngân lượng, chỉ có mấy chục văn tiền, sợ rằng chỉ đủ mua mấy cái đinh mà thôi.
"Tiểu thư, chỉ còn không tới một xâu tiền."
"Chúng ta trở về lấy thêm." Nói xong, đang định rời đi, vừa quay đầu lại nhìn thấy có mấy người đang đi về phía này.
Dẫn đầu là một người mặc quần áo tơ lụa, viền vàng áo tím, đầu đội mũ vuông, tuổi thoạt nhìn không lớn, làn da trắng noãn, vừa nhìn đã thấy là kẻ ngậm thìa lớn lên. Ngũ quan đoan chính, nhưng ánh mắt mơ hồ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Bên cạnh đi theo bốn người, mặt mũi xấu xa, ánh mắt đáng khinh, đối với kẻ mặc áo tím kia vô cùng xu nịnh, chắc là nô tài với chủ nhân.
Năm người kia rêu rao trên đường, hung hăng xông tới.
Hiểu Vân có dự cảm không tốt, liền dừng bước, đứng sang một bên, nghĩ: không phải nàng gặp được tình huống cẩu huyết “cưỡng đoạt dân nữ” chứ?
Quả nhiên, lời hay không linh chuyện xấu linh.
Mấy hạ nhân kia thấy cô nương bán mình chôn cha, nhất thời hai mắt sáng lên.
"Công tử, ngài xem."
Người kia cũng chú ý thấy nàng, dáng vẻ tinh tế đoan trang, vừa lòng gật đầu, một tay giơ lên sờ mặt cô nương kia. Cô nương kia quay đầu tránh né, nhưng không dám nói lời nào. Hắn lại rất hăng hái, duỗi tay ra nắm lấy cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên. Cô nương kia muốn quay đầu đi, lại bị giữ không thể nhúc nhích, có điều hai mắt rưng rưng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, lại không dám phản kháng, đành phải thấp giọng cầu xin tha thứ:
"Công tử, xin đừng."
"Xin đừng thế nào? Ngươi không phải muốn bán mình chôn cha sao? Hiện giờ ta mua ngươi, ngươi thành người của ta, để ta sờ trước vài cái đã làm sao?” Nói xong lưu manh nở nụ cười.
Cô nương kia bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn bốn phía, hy vọng có người có thể giúp nàng, nhưng đông người đang vây xem thấy tình hình như vậy đều đã tránh đi, trong nhất thời chỉ còn mấy người đứng góc này.
Cô nương kia thấy không ai giúp mình, nản lòng thoái chí, đành để mặc hắn tùy ý khinh bạc, nhưng không nén được khóc lên.
Hiểu Vân ở một bên quan sát, cơn giận xông lên, lòng tràn ngập phẫn nộ cùng bất bình. Còn chưa kịp nghĩ gì đã sải bước tiến lên: "Buông nàng ra."
Gã chủ tử kia không ngờ có người tới phá hư chuyện tốt của hắn, quay đầu giận dữ nhìn nàng, phát hiện thì ra là một cô nương trẻ tuổi, ngoại hình lại duyên dáng xinh đẹp, so với cô nương bán mình chôn cha kia còn đẹp hơn. Vì vậy lập tức thu tay, vẻ mặt tà ác hỏi nàng:
"Cô nương, ngươi bảo ta sao?"
Hiểu Vân khó chịu với ánh mắt của hắn, hung hăng lườm nguýt:
"Chính là bảo ngươi, trước bàn dân thiên hạ, đùa giỡn con gái nhà lành, thật không biết xấu hổ."
"Ai dà, cơn tức không nhỏ nha.” Gã chủ tử kia quả nhiên da mặt dày, bị mắng đến như vậy vẫn cười rất vui vẻ.
"Ha ha, ta chính là đùa giỡn, thế thì sao? Nàng ta ở đây bán mình chôn cha, ta muốn mua nàng, ta muốn nàng tìm niềm vui cho ta, nàng cũng phải làm, huống chi chỉ sờ mặt vài cái. Có điều, cô nương ngươi nếu muốn cùng bản công tử… Nếu cô nương đồng ý, bản công tử đương nhiên vui hưởng phúc rồi. Ha ha!"
Mấy tên nô tài kia cũng nở nụ cười đáng khinh.
Hừ, người như ngươi, để cho ta dẫm ta còn ngại bẩn giày. Hiểu Vân chửi hắn trong đầu, trợn mắt nhìn. Nếu có thể, nàng thật muốn tiến lên đánh hắn. Có điều ngại mấy người bên cạnh hắn, liền nhịn xuống.
"Vậy còn phải xem người ta có muốn bán cho ngươi không, theo ta thấy, người giống như ngươi, cho dù ra vạn lượng hoàng kim, ta cũng không bán!"
"A, nàng có lựa chọn khác sao? Nếu nàng không bán, cha nàng sẽ thối rữa ở đó!"
"Ngươi!" Tên xú nam nhân không biết xấu hổ này, nói chuyện thật không có đức hạnh. Hiểu Vân nhìn cô nương đang quỳ trên mặt đất, thấy nàng đã rơi lệ đầy mặt, nức nở không thôi, hai vai nghiêng ngả như lá rụng mùa thu.
"Ai nói nàng không có lựa chọn khác?” Nói xong, Hiểu Vân ngồi xuống trước mặt cô nương kia: “Cô nương, ngươi cần bao nhiêu tiền để hạ táng cha ngươi?"
"Năm lượng bạc." Cô nương kia nức nở đáp.
"Được, năm lượng bạc, ta mua. Ngươi chờ một chút, ta về nhà lấy tiền."
Cô nương kia nghe vậy, không ngừng kích động. Ánh mắt vốn buồn bã dần sáng lên, không ngừng gật đầu với Hiểu Vân: “Cám ơn cô nương, cám ơn cô nương".
Bán mình chôn cha là bất đắc dĩ, có thể bán cho người tốt thì không gì tốt hơn, cô nương trước mặt vì nàng ra mặt, đối với nàng mà nói là may mắn lớn.
Chỉ là đáng tiếc, sự tình không dễ dàng giải quyết như vậy.
Tên chủ tử bất lương kia nghe xong liền vui vẻ.
"Ha ha, không có tiền lại muốn tranh nữ nhân với bản thiếu gia, người đâu!"
"Vâng, thiếu gia!" Một nô tài trong đó ném ra năm lượng bạc, sau đó muốn kéo người đi.
Hiểu Vân thấy vậy liền chắn phía trước: “Làm gì? Muốn cưỡng mua cưỡng bán à? Còn có vương pháp hay không?"
"Ngươi có tiền thì mua, không có tiền mua, vậy nàng ta là của ta.” Người nọ đoan chắc Hiểu Vân không có tiền, đắc ý dào dạt.
Hiểu Vân bị nô tài của hắn đẩy ra, thiếu chút ngã sấp, may có Tiểu Thúy ở bên cạnh đỡ lấy. Mắt thấy cô nương kia sắp bị lôi đi, nhìn nàng khóc lóc cùng ánh mắt cầu cứu của nàng, Hiểu Vân trong lòng hoảng hốt, lại không biết làm gì. Đánh không đánh được, lại không có tiền, thật là tức không thể phát. Trên đời này sao lại có kẻ không biết phải trái như vậy, lại không ai tới quản hắn, thật sự là tức chết người, tức chết người mà!
Đang lúc Hiểu Vân vội vã không biết làm thế nào, tên nô tài đang kéo cô nương kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, tay buông lỏng. Cô nương kia thừa cơ tránh ra, chạy tới bên cạnh Hiểu Vân, kéo tay áo nàng run giọng năn nỉ:
"Công tử, ta bán cho vị cô nương này, cầu ngài đừng làm khó ta."
Gã chủ tử kia thấy vậy, bèn đạp tên nô tài một cước: “Ngươi làm gì vậy, bắt một người cũng không nổi, còn không mau động thủ cho ta."
Nô tài kia chỉ vào Hiểu Vân run rẩy nói: "Thiếu gia, nàng, nàng đánh lén."
Nói xong cũng không dám bước lên. Hiểu Vân buồn bực, hay là có người âm thầm tương trợ? Nghĩ như vậy liền thấy yên lòng.
"Đồ vô dụng, lại sợ một nữ nhân, hai ngươi còn không mau động thủ cho ta."
Người nọ hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Vân, lại đẩy hai nô tài khác tiến lên. Mắt thấy hai người kia sắp bắt được các nàng, một bóng trắng thổi qua, Hiểu Vân còn chưa thấy rõ là chuyện gì, hai người kia “ôi” một tiếng liền ngã, tập trung nhìn kỹ, thấy một nam tử áo trắng xuất hiện trước mặt các nàng, mọi người kinh hô, làm sao người này lại nhanh như vậy, giống như từ trên trời giáng xuống. Hiểu Vân nghĩ, quả nhiên là nhân vật lợi hại, cứu binh tới rồi. Nhưng mà, người này trong nhà có người chết sao? Sao lại mặc một thân màu trắng.
Chỉ có Tiểu Thúy nhanh mồm nhanh miệng kêu: “Đại hiệp cứu mạng!"
Người nọ nghiêng người cười với nàng, Hiểu Vân lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Da trắng như ngọc, mày nghiêng, mũi thẳng, một đôi mắt hoa đào hàm tình, khóe miệng khẽ nâng như cười như không, nếu nói tướng mạo như Phan An, tuyệt đối không quá lời. Lại thêm một thân trường y trắng bóc, trên đầu cột dây bạch ngọc, cầm ngọc phiến trong tay, thật xứng như người ngọc, khó tránh vừa rồi ánh mắt gã chủ tử kia lại đờ ra. Nam tử xinh đẹp như vậy, chỉ sợ trên đời khó tìm được người thứ hai. Hiểu Vân trong lòng cảm khái, phỏng chừng hắn lúc này đang hận, hận mình vì sao lại là nam tử, tới giờ ánh mắt vẫn còn ngây ra nhìn vào người kia.
Người kia bị nhìn tới tức giận, thu lại ý cười, tay trái vung lên, cũng không biết đánh thế nào, gã chủ tử kia ôi một tiếng ôm bụng té ngã. Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “Còn nhìn nữa, cẩn thận Ngũ gia ta lấy mắt chó của ngươi. Còn không mau cút đi!"
Ngũ gia! Hắn tự xưng là Ngũ gia. Lại nhìn hắn một thân áo trắng, trong tay cầm một cây quạt, Hiểu Vân kích động.
Có phải hắn chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường trong truyền thuyết không? Cái vị Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ một mình ta kia? Hiểu Vân đột nhiên tim đập nhanh hơn, không ngừng kích động, mắt không đừng được mà gắn vào người hắn.
Bộ dáng tốt như vậy, thật sự là nữ nhân trong thiên hạ đều không bằng, khó trách trở thành đối tượng YY của vô số truyện đam mỹ. Có điều nhìn thế này, nếu hắn cùng Triển Chiêu đứng chung một chỗ, đúng là một đôi bích nhân nha.
Đang lúc Hiểu Vân tưởng tượng hình ảnh hai vị tuấn nam đứng chung một chỗ, gã chủ tử bất lương cùng đám nô tài đã bỏ trốn mất dạng. Nam tử áo trắng tự xưng Ngũ gia kia, không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt các nàng, thấy vẻ mặt hoa si của nàng, không khỏi trêu đùa: “Cô nương có hài lòng với diện mạo của Ngũ gia không?"
Hiểu Vân bị lời này của hắn thức tỉnh, xấu hổ thu hồi ánh mắt, liếc nhìn cô nương bán mình chôn cha bên cạnh, đã thấy nàng tay nửa buông nửa không, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả Tiểu Thúy cũng mang vẻ mặt si mê nhìn hắn. Trình độ hoa si của các nàng còn nghiêm trọng hơn cả nàng.
Hiểu Vân bất động thanh sắc lấy khuỷu tay chọc chọc Tiểu Thúy, ý bảo nàng hồi hồn, sau đó hắng giọng.
"Đa tạ đại hiệp ra tay tương trợ."
Người nọ không đáp, chỉ cười cười, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc.
"Bạc này ngươi cầm đi, cho vị cô nương này để nàng an táng phụ thân."
Hiểu Vân nhìn nàng, bị câu nói của hắn làm sửng sốt. hắn muốn giúp người, trực tiếp đưa cô nương này là xong, sao lại đưa cho nàng?
Người nọ thấy nàng không phản ứng, làm bộ muốn cất bạc đi: “Nếu cô nương không cần, vậy ta thu hồi vậy."
"Từ từ." Hiểu Vân giơ tay ngăn lại: “Ai bảo ta không cần."
Nói xong, lấy nén bạc kia giao cho cô nương.
"Cô nương, vị công tử này có lòng tốt, cho ngươi bạc an táng phụ thân, ngươi nhận đi."
Vị cô nương kia nhìn nén bạc trong tay, lệ nóng quanh tròng, hai tay chắp lại quỳ xuống.
"Lục Bình khấu tạ đạ ân đại đức của ân công. Từ nay về sau, Lục Bình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân công."
Người nọ thấy nàng quỳ có chút co quắp, định đỡ nàng lên, lại ngại nam nữ khác biệt, đành nghiêng người tránh đi.
"Cô nương không cần như thế, chỉ là nhấc tay chi lao, không cần nhắc tới!” vừa nói vừa trừng mắt lườm Hiểu Vân.
Hiểu Vân cười cười, người làm chuyện tốt là ngươi, ta sao có thể không biết xấu hổ chiếm mất công lao?
Người nọ có chút chán nản, cúi đầu nhìn Lục Bình.
Lục Bình quỳ trên mặt đất, nhìn hắn thành tâm nói.
"Ân công đối với Lục Bình có ơn tái tạo, xin hỏi đại danh quý tính của ân công, quý phủ ở chỗ nào, để sau khi hoàn thành hậu sự của phụ thân, Lục Bình sẽ tới quý phủ làm nô tì."
Người nọ nâng trán, khẽ nhíu mày.
"Ngươi đây là tội gì, ta nói không cần sẽ không cần. Tiền này ngươi cầm mà an táng phụ thân ngươi đi, sao dài dòng như vậy." Nói xong, vung tay áo quay đầu liền đi.
Lục Bình vươn tay muốn giữ lại, lại không thể bắt được một góc áo, chỉ có thể ở một chỗ hô lên, "Ân công..."
Hiểu Vân thấy tình hình như vậy chỉ cảm thấy buồn cười, bước lên phía trước đỡ Lục Bình đứng lên.
"Lục Bình cô nương, ngươi lo liệu hậu sự cho phụ thân trước đi đã. Về bạc này, sau này ngươi có thì trả lại hắn là được."
Lục Bình nghĩ lại thấy cũng có lý, liền gật đầu: “Nhưng mà Lục Bình không biết tên ân công, cũng không biết nhà ngài ấy ở đâu, làm sao trả được?"
Hiểu Vân ha ha cười, nói khẽ vào tai nàng:
"Ta nói riêng cho ngươi nhé, đừng nói với người khác. Hắn là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường nổi danh giang hồ, nhà ở Hãm Không Đảo, sau này ngươi có bạc thì đưa tới đó là được."
Lục Bình nghe xong liền giãn mày: “Cám ơn cô nương báo tin, còn nữa, Lục Bình cảm tạ cô nương mới rồi ra tay cứu giúp."
Nói xong, vừa định thi lễ, Hiểu Vân vội đỡ lấy nàng. "Thôi thôi, ngươi mau đi lo hậu sự cho cha mình đi.” Nói xong cũng không xen vào nữa, vội vàng nhìn về hướng Bạch Ngọc Đường bỏ đi, đã sớm không thấy bóng dáng màu trắng kia đâu.