Lúc này
không ai dám nói chuyện, Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt
bất giác cười thầm, lão Thất thế là xong ,
lại dám không tuân theo ý chỉ của phụ hoàng, hắn muốn tự tìm lấy cái chết mà.
Mọi
người đang đợi hoàng đế nổi giận, nhưng Hạo Vân đế cũng không có nổi giận như
mọi người tưởng, rất nhanh liền bình phục lại, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay
là ngày các hoàng tử chọn phi, người nào tài nghệ xuất chúng, trẫm sẽ tứ hôn
cho các vị hoàng tử."
Lời vừa
Loading...
nói ra, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt liền
vội vàng đứng dậy, mặc dù đáy lòng thất vọng, bất quá nào dám bày tỏ ra ngoài,
vẫn cung kính mở miệng.
"Nhi
thần cám ơn phụ hoàng."
"Được,
được, ngồi xuống đi, nếu như chọn trúng người nào liền nói cho phụ hoàng một
tiếng, phụ hoàng nhất định sẽ ban hôn cho các ngươi."
Hạo Vân
đế tâm tình tựa hồ khá hơn một chút, chuyện vừa rồi chỉ giống một đoạn nhạc
đệm, dường như không chút nào ảnh hưởng đến hắn, hắn cũng không có trừng phạt
Thất hoàng tử Tề vương, cũng không có ban ra chỉ thị gì.
Trong đại
điện, mọi người nhìn thấy Hạo Vân đế mặt rồng mỉm
cười, không khỏi buông lỏng tâm đứng lên, các mỹ nhân vội vàng nhắm vào các vị
hoàng tử, mỗi một người đều là nhân trung long phượng, trước mắt ngôi vị thái
tử còn treo đó, một người trong số bọn họ tương lai sẽ trở thành thái tử, các
nàng nếu chọn đúng người, tương lai sẽ trở thàng Hoàng hậu nương nương, quyền
uy tột đỉnh, dưới một người, trên vạn người. Cho nên lần này chọn phi, các
vương gia cũng bị áp lực không nhỏ, bọn hắn phải cẩn thận lựa chọn người nào có
lợi thế lớn nhất, có thể hỗ trợ mình tranh giành địa vị thái tử sau này.. . . .
. .
Trong
đại điện an tĩnh không tiếng động, Hạo Vân đế đem mâu quang dời về phía dưới,
quét một vòng, cuối cùng thu hồi tầm mắt, hướng Mai phi bên người ngồi cách đó
không xa gật đầu, Mai phi lập tức phân phó thái giám tuyên bố buổi lễ chọn phi
long trọng chính thức bắt đầu.
Tuyển
phi có hai vòng, vòng thứ nhất là so đấu về phẩm hạnh, thật ra chính là biểu
diễn dung mạo, gương mặt có thể đánh giá con người như thế nào.
Một
hàng bốn mỹ nhân tiến lên, thay phiên báo gia thế danh tính, địa vị của mình,
để cho các vị Vương gia hoàng tử thấy rõ, tự mình sẽ chọn ai làm vương phi.
Vòng
thứ nhất dĩ nhiên là các tiểu thơ của tam công trọng thần ( đã làm quan 3 đời)
trước đây, Lâm Mộng Yểm cùng Tô Nghênh Hạ ở trong
số đó, còn có hai vị tiểu thơ địa vị rất cao, nhưng dung mạo bình thường. Các
nàng đi tới trước điện, cung kính bái kiến hoàng thượng và mấy vị nương
nương, sau đó báo gia thế, tên họ, địa vị.
Phượng
Lan Dạ đứng ở phía sau cùng, căn bản không ai chú ý tới nàng, nàng đối với
chuyện giới thiệu của những người này không có hứng thú, ngược lại đối với mấy
vị phụ nhân lại có chút hứng thú, có thể ở trong cung như cá gặp nước, các
nàng ấy tất nhiên là tâm kế bất phàm a, giống như Mai phi, bề ngoài nhìn qua
nhu nhược vạn phần, tựa như một người mẫu thân yêu thương nhi tử, nhưng sự thật
nàng trong lòng biết rõ ràng bà ta là một nữ
nhân dối trá, khẩu phật tâm xà, bề ngoài đẹp đẽ, bên trong lòng dạ độc ác như
rắn rết, có thể nói Mai phi hoàn toàn không hổ với địa vị của bà ta đang có.
Nhìn
lại Nguyệt phi nương nương, mẫu thân của Sở vương điện hạ, lớn lên diễm lệ, mặc
dù đã trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng dường như không chút nào già cỗi, ngược
lại càng phát ra quyến rũ
động lòng người, đuôi lông mày cao gầy, dễ dàng nhận thấy là một người sắc bén,
nữ nhân này thủ đoạn chỉ sợ là vô cùng lợi hại , nghe nói thế lực sau lưng của
Nguyệt phi rất lợi hại, ca ca của nàng là tướng quân trấn thủ Man Nam bộ tộc, ở
trên chiến trường có thể nói là bách chiến bách thắng, bọn người Man nam rất sợ
uy danh của hắn, cho nên không dám quấy rầy Thiên Vận hoàng triều nửa phần,
khiến cho Thiên Vận hoàng triều này càng cường thịnh.
Phượng Lan Dạ đánh giá
Mai phi cùng Nguyệt phi nương nương xong, sau đó nhìn qua Hoa phi nương nương -
mẫu thân của An vương, cùng với Cửu Tần Ninh
chiêu nghi, hai nữ nhân này trên người hoàn toàn không lộ ra vẻ thâm trầm, nhất
là Hoa phi, vẻ mặt hòa nhã, ánh mắt
ôn nhu như nước, giống như ánh trăng dịu dàng, Phượng Lan Dạ không khỏi có chút
ngẩn người, xem ra Hoa phi không
giống như loại nữ nhân có nhiều tâm kế, nàng ta như vậy làm sao mà sinh tồn
trong cung được, còn có thể làm cho Mai phi cùng Nguyệt phi kiêng dè, hơn nữa
con trai của nàng cũng được mọi người tôn kính, đến tột cùng là chuyện gì xảy
ra, chẳng lẽ nàng ta thủ đoạn sâu hơn sao?
Trên
đại điện, các mỹ nhân vẫn còn tiếp tục biểu diễn, qua lại đã đổi hết vài phiên,
rất nhanh sẽ đến những người phía sau.
Phượng
Lan Dạ đang chìm trong yên lặng, bỗng nhiên tay của nàng bị nắm chặt, bàn
tay kia hết sức lạnh
kèm theo sự run rẩy.
Bàn tay
đó đúng là của Tư Mã Vụ Tiễn , Phượng Lan Dạ từ trong tay của nàng dễ dàng liền
cảm nhận được nàng ta khẩn trương và sợ hãi.
Nàng
biết nàng ta sợ hãi cái gì?
Hôm nay
là ngày An vương chọn phi, Tư Mã Vu Tiễn đã quyết tâm,
nếu như An vương có ý muốn chọn nàng làm sườn phi, nàng sẽ không gả cho hắn,
chẳng những không lấy chồng, từ đó về sau nàng cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn (ân
đoạn nghĩa tuyệt), cuộc đời này sẽ không yêu ai nữa.
Phượng
Lan Dạ nắm chặt tay nàng một chút, như an ủi nàng, giúp nàng đỡ khẩn
trương.
Chẳng
qua là An vương sẽ chọn nàng ấy làm vương phi sao? Lòng nàng không khỏi nổi lên
bất an, Vụ Tiễn, ngươi cũng đừng giả vờ ngây ngốc nữa, haiz....
Tốp phía trước cũng đã
xong, đến phiên mấy người sau cùng .
Tư Mã
Vụ Tiễn dẫn đầu đoàn người, vội vàng đứng dậy, Phượng Lan Dạ ở phía sau cùng
đứng lên, theo sau ba người đi lên.
Nhóm
các nàng vừa xuất hiện, đại điện đang yên tĩnh bỗng xuất hiện mấy đạo mâu quang
mang theo sự khinh bỉ hướng đến các nàng, nhất là Phượng Lan Dạ càng bị ánh
mắt mọi người chế giễu, nhìn
nàng còn nhỏ tuổi nhưng bất ty bất kháng (không kiêu ngạo không siểm nịnh),
cũng không kinh hoảng, khiến cho mấy nữ nhân kia càng
thêm tức giận, thậm chí còn nhỏ giọng chê bai, truyền đến những lời nói khó
nghe, cả đại điện tràn ngập hàn khí, ngồi trên cao Hạo Vân
đế trầm mặt, bất động thanh sắc đánh
giá bốn người đang tiến lại gần.
Một
hàng bốn người, đứng đầu bên trái là nữ nhi của Thiên Vận Dương Châu -quan thu
mua muối , giờ phút này vênh váo tự đắc tiến
lên một bước bẩm báo:
"Ta
chính là nữ nhi của quan thu mua muối của Dương Châu, Thu
Ngưng Đông, năm nay mười tám tuổi, thường ngày yêu thích đọc sách, hội
họa."
Thương
vận muối Dương Châu vốn không phải là chức vị cao gì cả, nhưng so với Phượng
Lan Dạ, nữ nhân này tự nhận mình đủ cao, cho nên mới tranh nói trước, giọng nói
cũng lộ ra vui vẻ, nàng bẩm báo xong liền lui về phía sau từng bước, người kế
tiếp tiến lên bẩm báo, nàng này là công chúa bị bắt làm con tin, bởi vì khiếp
đảm nên cúi đầu thật thấp , thanh âm lại nhỏ xíu, nói không ai nghe thấy, trên
đại điện hiện lên mấy đạo ánh mắt lạnh buốt trừng tới, nàng kia càng khẩn
trương, Hạo Vân đế sắc mặt trầm xuống, Mai phi nương nương lập tức lên
tiếng: "Đi xuống đi."
Nàng
kia chưa nói xong, liền bị đuổi đi xuống, nước mắt cũng rơi xuống , bất quá lại
thở phào nhẹ nhõm, như một làn khói hướng
xuống dưới chạy đi.
Kế tiếp
chính là Tư Mã Vụ Tiễn, nàng tiến về phía trước, Phượng Lan Dạ liền thấy phía
trên đại điện, Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt đồng thời
nhìn về An vương Nam Cung Quân, chỉ thấy hắn con ngươi sâu u, đưa mắt nhìn một
cái Tư Mã Vụ Tiễn, rất nhanh liền thu tầm mắt, Phượng Lan Dạ trong lòng thở
dài, có thể An vương đối với Vụ Tiễn là có
tình ý, nhưng tột cùng là hắn yêu nàng được bao nhiêu , Vụ Tiễn có thật muốn
đánh cuộc không?
"Tiểu
nữ Tư Mã Vụ Tiễn, Tam công chúa nước Kim
Xương, mười chín tuổi, bình thường thích thêu thùa, ngâm thơ."
Tư mã
Vụ Tiễn chính là công chúa làm con
tin, tuy chưa phải vong quôc, nhưng lại là nước thuộc hạ của Thiên Vận hoàng
triều, Hạo Vân đế đối với nàng thần sắc ngược lại rất hòa hoãn, sau đó, Tư Mã
Vụ Tiễn lui ra, cuối cùng chỉ còn lại Phượng Lan Dạ, lúc này chẳng những các
nàng trong đại điện, ngay cả những
người ngồi phía trên cao đều không ngoại lệ nhìn
sang nàng, nhất là Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, vẻ mặt càng thêm vui vẻ, con
ngươi nóng bỏng, nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ.
Mai phi
nương nương vừa nhìn thấy vẻ mặt nhi tử, sắc mặt không khỏi lạnh lùng, con
ngươi sâu u, tỏa ra hàn khí.
Phượng
Lan Dạ cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào, mặc dù Hạo Vân đế là người thâm trầm,
từ đầu tới cuối làm cho người ta không thấy rõ hắn đang suy nghĩ gì , nhưng
nàng không có làm cái gì có lỗi, cũng không phải sợ hắn, hơi tiến một
bước, bình tĩnh mở miệng, thanh
âm trong trẻo lạnh lùng vang lên:
"Phượng
Lan Dạ, năm nay mười hai tuổi, là Vân Phượng vong quốc công chúa."
Nàng
vừa dứt lời, cả đại điện đều hít vào một luồng không khí lạnh, tiểu nha đầu này
thật quá to gan, lại dám cuồng ngạo như thế, chẳng lẽ không sợ hoàng đế tức
giận sao, mọi người nhanh chóng ngửng đầu lên nhìn Hạo Vân đế, chỉ thấy hoàng
thượng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sâu u, một tia sắc bén ngoan lệ lóe lên, ở
bên cạnh ánh mắt của lên Mai phi nương nương loẻ lên đắc ý, Phượng Lan Dạ vừa
kịp nhìn thấy thần sắc của Mai phi, trong lòng không khỏi hừ lạnh, thì ra đây
là ý định độc ác của Mai phi, muốn mượn tay của Hạo Vân đế giết
nàng, nhưng đã khiến bà ta phải thất vọng rồi.
Ngồi ở bên cạnh Mai
Phi, Hoa phi nương nương hoà
thuận vui vẻ lên tiếng:
"Hoàng
thượng, hôm nay là ngày tốt, kế tiếp xem các nàng thi triển tài nghệ đi."
Hoa phi
vừa nói xong, Mai phi oán hận liếc sang nàng,
Hạo Vân đế thần sắc đã bình tĩnh lại, phất phất tay: "Đều đi xuống
đi."