Gió đêm từ ngoài cửa thổi
vào , làm ngọn đèn nhẹ lay động, khiến hình ảnh trở nên mê ảo như hoa, bên
trong phòng khách an tĩnh không tiếng động, cá tính Phượng Lan Dạ vốn là rất
yên lặng, không thích sẽ không tìm chuyện để nói, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn Tư
Mã Vụ Tiễn, nữ nhân này luôn luôn qua loa tuỳ tiện, rất thích nói chuyện, tối
nay dường như có chút không bình thường, còn mang theo một ít ưu thương, cả
người có chút cô đơn, Phượng Lan Dạ không nhịn được nên quan tâm hỏi
thăm.
"Xảy
ra chuyện gì?"
Loading...
Tiếng
nói nhu nhuận của nàng giống như dòng suối thanh khiết, chậm rãi chảy dưới bóng
đêm.
Tư Mã
Vụ Tiễn phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên cười một tiếng, sắc mặt tuy có chút
ít tái nhợt, nhưng con ngươi đã khôi phục ánh sáng, cười nhẹ nhàng nhìn
Phượng Lan Dạ.
"Không
có chuyện gì, khuya hôm nay ngươi không có xảy ra chuyện gì sao? người của Tấn
vương phủ thật là quá đáng."
Phượng
Lan Dạ nhướng mài, lực chú ý cũng không bị phân tán khỏi người nữ nhân này chút
nào, vẫn nhìn chằm chằm Tư Mã Vụ Tiễn, nàng lập lại một câu.
"Ngươi
đang ở đây thương tâm."
Không
biết vì sao, nàng hay thấy được những điều mà người khác không nhìn thấy, ví
như giờ phút này Tư Mã Vụ Tiễn đang phiền muộn trong lòng, thương tâm, mặc dù
nàng ta che dấu rất kỹ, nhưng vẫn bị nàng nhìn ra, mà thân là bằng hữu của Tư
Mã Vụ Tiễn, tất nhiên là phải quan tâm nàng.
Tư Mã
Vụ Tiễn ngẩn ra, tựa hồ như bị xúc động từ đáy lòng nơi bí ẩn nhất, con ngươi
thoáng cái u ám hắn, nàng ngước mắt nhìn Phượng Lan Dạ, từ từ mở miệng.
"Phượng
muội muội, ngươi nói xem, nam nhân có phải là không có một ai tốt không?"
Xinh
đẹp linh lung như Hoa, không sợ trời không sợ đất Tư Mã
Vụ Tiễn, lúc này quanh thân như có dòng nước u buồn chảy quanh, khuôn mặt bất
đắc dĩ nhìn Phượng Lan Dạ, bộ
dạng của nàng như vậy, cũng làm cho Phượng Lan Dạ có chút không thích ứng được,
bất quá trong bụng cuối cùng cũng hiểu rõ, nguyên lai là một cô gái khốn khổ gì
tình.
Thiên
hạ nam tử đều bạc tình sao? trong đầu Phượng Lan Dạ hiện ra hình ảnh của Lục
hoàng tử An vương , hôm đó mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mà có thể nhìn ra
trong mắt của An vương gia là có nữ nhân này, chỉ bất quá cổ đại nam tử yêu
thương tiếp xúc không chỉ một người, huống chi là nam tử trong hoàng thất, chỉ
sợ hắn lạm tình, mà nữ nhân rất may mắn được hắn yêu sẽ rất khổ, Tư Mã Vụ Tiễn
chỉ sợ là một trong số đó.
"Nếu
biết, cần gì đi yêu, chỉ là tự đả thương bản thân thôi."
Phượng
Lan Dạ đương nhiên mở miệng, nàng kiếp trước không có yêu ai, và cũng không có
ai yêu nàng, cho nên đối với yêu thương ý thức có chút mơ hồ, nàng luôn cho là
chỉ cần không muốn sẽ không thương, ngược lại muốn yêu liền yêu thôi, cho dù có
là thiêu thân lao đầu vào lửa, mình đầy thương tích, cũng sẽ khống chế không
được lòng của bản thân, cho nên người yêu sâu đậm mới có thể thống khổ như vậy.
"Phượng
muội muội?"
Tư Mã
Vụ Tiễn cũng không có tức giận vì lời nói của Phượng Lan Dạ, nàng chỉ kêu lên
một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn xuống chân, Phượng Lan
Dạ cũng lẳng lặng nhìn nàng, cho là nàng
đang suy nghĩ lời nói của mình, cũng không nghĩ là sẽ thấy một giọt nước mắt
trong suốt từ khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy chảy xuống, lòng nàng không khỏi
trầm xuống, Tư Mã Vụ Tiễn như vậy mà cũng rơi lệ, có phải vì nàng ấy yêu quá
sâu đậm rồi hay không, Phượng Lan Dạ không biết phải nói thêm cái gì nữa, liền
đứng lên đi tới, vươn ra cánh tay mãnh khảnh kéo đầu Tư Mã Vụ Tiễn qua, hai
người cứ tựa vào cùng nhau, im lặng cái gì cũng không nói.
Trong
không khí như có mùi thơm ngào ngạt.
Bỗng
nhiên, ngoài cửa có tiếng kêu vang lên, khoan khoái vui vẻ.
"Công
chúa, công chúa, chúng ta làm xong rồi."
Thanh
vừa rơi xuống thì người đã đến, chính là Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê hai tiểu nha
hoàn, đi theo phía sau là Hoa Ngạc, ba người vừa bước vào , liền thấy hai nữ
nhân một lớn một nhỏ vội vàng tách ra, Tư Mã Vụ Tiễn còn thừa cơ hội lau nước
mắt đi, Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê quá sợ hãi, nhanh chóng nhào tới bên cạnh
nàng, khẩn trương kêu lên: "Công chúa,
đã xảy ra chuyện gì?"
Tư Mã
Vụ Tiễn từ trong cảm xúc đã hồi phục lại, ngửng đầu lên làm vẻ mặt phiền muộn,
oán hận nhìn chằm chằm Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê, không để ý lắm mở miệng.
"Phượng
muội muội gặp phải chuyện như vậy, ta có thể không thương tâm sao?"
Phượng
Lan Dạ cũng không nói gì, Hoa Ngạc đi tới phía sau nàng vội vàng mở miệng:
"Tam công chúa người đừng thương tâm, chúng ta một chút cũng không bị
thiệt thòi, mấy người phụ nhân kia ai cũng không có chiếm được một điểm tốt,
công chúa chúng ta rất là thông minh đấy?"
Lời của
nàng mang theo niềm kiêu ngạo cùng tự phụ, hiện tại Hoa Ngạc, rất vì chủ tử mà
lấy làm kiêu ngạo, không còn là một cô nương yếu ớt khiếm sợ nữa, cả người nàng
tự tin hơn rất nhiều, những thứ chuyện không mai phát sinh đã qua đi.
Tư Mã
Vụ Tiễn gật đầu, khóe môi xé ra nụ cười, cả người cởi mở hơn nhiều, vươn tay
giật tay Phượng Lan Dạ, mở miệng tán thưởng.
"Ta
liền biết Phượng muội muội không phải là vật trong ao, xem ra ta đúng là rất có
mắt nhìn đấy."
Tiểu
Đồng cùng Tiểu Khuê nhìn thấy công chúa không có chuyện gì nữa, cuối cùng cũng
yên lòng, trong phòng mấy người phụ nhân cùng nở nụ cười, Tư Mã Vụ Tiễn quay
đầu phân phó Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê: "Đi về bên cạnh đem
điểm tâm và mấy món đồ ăn
của ta chuẩn bị tốt rồi mang tới đây, tối nay chúng ta chơi đùa cho thoả thích,
ai cũng không được phép ngủ."
"Tốt,
tốt."
Ba nha
đầu sớm cao hứng vỗ tay, Phượng Lan Dạ
đứng ở tại chỗ bất động, nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, thấy nàng đã khá hơn, mới yên tâm,
khóe môi không tự chủ cũng nở nụ cười, ở dưới ánh đèn u ám, thật giống như một
góc U Lan, hương thơm ngào ngạt.
Ở kiếp
trước, nàng sống mười tám năm, cho tới bây giờ mới cảm nhận được có thân
nhân ấm áp, Tư Mã Vụ Tiễn đã
xem nàng là người nhà ấm áp yêu thương và bảo hộ.
Hoa
Ngạc cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê chạy vội đi ra ngoài, đến viện kế bên để lấy đồ,
ở trong chính sảnh, Tư Mã Vụ Tiễn nắm tay Phượng Lan Dạ, ý bảo nàng ngồi xuống,
hai người ở dưới ngọn đèn dầu cẩn thận nói chuyện, chỉ trong chốc lát, ba nha
đầu đã mang đồ tới, bên trong tiểu viện liền vang lên tiếng cười vui vẻ, mặc dù
không biết bão táp khi nào sẽ tập kích, tương lai là một mãnh mơ hồ, nhưng ít
nhất giờ khắc này là họ khoan khoái vui vẻ
Trăng
lạnh sương mờ, lá rụng theo cơn gió đêm thổi qua, xoay tròn thành từng mảnh ở
giữa không trung , rồi lay động theo chiều gió, từ từ rơi
xuống đến trên mặt đất, hóa thành bụi hóa thành đất.
Một
chiếc xe ngựa xa hoa màu đỏ đát đát chạy qua
trên đường phố, màn che xanh biếc nhẹ lay động, giường êm bằng lông cừu màu
trắng mềm mại quý giá đặt bên trong xe ngựa, có một người đang lẳng lặng nằm ở
trên đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu đầy tóc đen phân tán ra, rủ xuống trên vai,
làm nổi bật được gương mặt tuyệt sắc như tiên, đôi mài phượng tựa như trăng,
đôi hàng lông mài tựa như hai cây quạt nhỏ, dưới cái mũi cao rất đang tự hào,
đôi môi trắng nhạt lộ ra sáng bóng mê người, làm cho người ta liếc mắt nhìn
liền dời không ra tầm mắt, luôn nghĩ muốn nếm thử để biết tư vị đến cỡ nào.
Rõ ràng
khi nhắm mắt lại, trong trẻo tựa như trích tiên, tinh khiết thanh minh, nhưng
hết lần này tới lần khác lại có dòng nước lạnh lẽo cuối đông chảy quanh mình,
làm hàm răng người ta run lên, không dám nhích để tới gần nửa bước.
Ở một
góc trong xe ngựa, có một gã thủ hạ mặt không chút thay đổi đang ngồi ngay
ngắn, há miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, không dám quấy nhiễu chủ tử nghỉ
ngơi, đáng tiếc người nhắm mắt kia, đỉnh đầu thật giống như có thêm một đôi
mắt, chậm rãi mở miệng.
"Nguyệt
Cẩn, có lời gì muốn nói sao?"
Nguyệt
Cẩn ngẩn ra, sự nhạy bén của chủ tử càng ngày càng lợi hại rồi, ở trước mặt
mình không nên khinh thường, rất khó mà tránh được tầm mắt của chủ tử.
"Chủ
tử vì sao lại quan tâm đến vong quốc nô kia."
Lời nói
của Nguyệt Cẩn vừa rơi xuống, chỉ nghe bên trong xe ngựa bốp một
tiếng vang lên, thanh âm lạnh lùng tàn bạo như hàn băng vang lên: "Nguyệt
Cẩn, Bổn vương nếu còn nghe những lời này một lần từ trong miệng của ngươi phun
ra, đầu ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi."
Nguyệt
Cẩn kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, bên trong xe ngựa ánh đèn nhu hòa rõ ràng
chiếu ra đáy mắt đầy sợ hãi của hắn, chủ tử mặc dù lạnh, nhưng đối với những
thuộc hạ như bọn hắn luôn luôn tương đối bao dung, giờ phút này lại thịnh nộ,
chứng tỏ hắn rất tức giận, mà suy ra nguyên nhân quả nhiên bởi vì hắn nói đến
tiểu nha đầu vong quốc nô kia, đến tận cùng là có ý gì? Nguyệt Cẩn một đầu đầy
hoang mang, nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân trong đó, bất quá hắn khổ sở
cũng không quá lâu, bởi vì nam tử trên giường êm mở đã
miệng lần nữa.
"Nàng
là tiểu sói con mà ta cứu, chỉ có ta mới được hiếp đáp nàng, người khác đừng mơ
tưởng." (TT: ặc chưa chi mà tính độc chiếm của Ca lớn quá rồi nhé)
Thì ra
là chủ tử nhìn trúng vong quốc nô kia, tiểu nha đầu đó quả thật có chút không
giống người bình thường, chẳng qua nàng so với chủ tử mà nói có phải quá nhỏ
hay không, Nguyệt Cẩn mơ mơ hồ hồ nghĩ, bất quá nào dám mở miệng nhiều lời
thêm nữa, vội vàng lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ biết sai rồi."
"Để
cho Nguyệt Hộc âm thầm chú ý hướng đi của nàng, có tình huống gì lập tức bẩm
báo ta biết."
"Dạ,
chủ tử."
Nguyệt
Cẩn lĩnh mệnh, lên tiếng đáp lại, quỷ ảnh trong nháy mắt liền biến mất.
Bên
trong xe ngựa, nam tử đó một lần nữa nhắm hai mắt lại, an tĩnh tinh khiết trong
sạch thật giống như trẻ thơ, cùng với một khắc trước sát cơ nặng nề Thị
Huyết Tu La, thật là biến hóa một trời một vực.
Xe ngựa
chạy qua mấy đường phố phồn hoa, một đường hướng Tề
vương phủ mà đi.
Bỗng nhiên quanh mình không khí hiện lên chuyển động
dị thường, người nhìn như đang ngủ kia đột nhiên mở mắt ra, hướng bên ngoài xe
quát lạnh: "Thiên Bột Hải Thần, ngươi xuất hiện
làm gì, không phải là chạy trở về Nhu Yên đảo hay sao?"