Ở bên
trong Bích Hồ, mấy đạo thân ảnh nổi lên chìm xuống, giãy dụa không ngừng, cứ bị
sặc từng ngụm từng ngụm nước, trong đó xen lẫn tiếng kêu cứu mạng.
"Cứu
mạng a, cứu mạng a."
Bên bờ,
trên cầu Bạch Ngọc, có mấy người phụ nhân đã uống mấy ngụm nước, tỳ nữ hạ nhân
của họ thấy dậy, nhất tề chen chúc đến bờ cầu, lòng như lửa đốt kêu
lên: "Mau cứu người, cứu người a."
Đáng
Loading...
tiếc lúc này, không có một người nào, cũng không có một tên đàn ông nào ở bên
cạnh, mà mấy nữ nhân trên cầu căn bản không biết bơi, vì vậy chỉ biết trơ mắt
đứng nhìn mấy người rơi xuống nước cố gắng giẫy dụa.
Thanh
âm ồn ào hỗn loạn, đã nhanh chóng kinh động hạ nhân của Tấn vương phủ, lập tức
vang lên mấy tiềng ùm ùm có người đã nhảy xuống nước đi cứu họ.
Phượng
Lan Dạ đứng ở bên bờ, hoàn hảo vô khuyết đứng nhìn, nàng cũng không thèm để ý
đến họ chỉ sửa sang lại y phục của mình một chút, phía sau Hoa Ngạc khẩn trương
vươn tay kéo chủ tử đi, nàng biết mới vừa rồi là chủ tử cố ý đem những nữ nhân
này đẩy mạnh xuống hồ, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn như không có kẻ hở, nhưng
nàng là người thấy rất rõ ràng, chỉ không biết những nữ nhân trước mắt sau khi
trãi qua hoảng sợ, nếu như biết bên trong có ẩn tình, chỉ sợ sẽ tìm đến cửa của
các nàng kiếm chuyện, cho nên Hoa Ngạc trong lòng rất là bất an.
Phượng
Lan Dạ xoay người lại quét nhìn nàng một cái, không thèm để ý nhỏ
giọng: "Đi thôi, còn ở lại chỗ này làm gì?"
Nói
xong dẫn Hoa Ngạc theo thềm đá, thản nhiên ưu nhã rời đi,
đem tất cả tiếng kêu khóc ồn ào quăng ra phía sau .
Hai
người ra khỏi Tấn vương phủ, xe ngựa quả nhiên chờ ở trước cửa, quản sự Vương
Phủ Tần Trăn đang ở trước cửa nhìn quanh, vừa thấy Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc
đi ra, nhanh chóng chạy tới đón, khách khí mở
miệng:
"Cửu
công chúa, không có xảy ra chuyện gì chứ?"
Phượng
Lan Dạ lắc đầu, đạm mạc mở miệng: "Làm phiền
Tần quản gia quan tâm, Lan Dạ không có chuyện gì."
Nàng
nói xong câu đó, ánh mắt cũng tối sầm lại, bắt đầu nổi lên những phiến băng
mỏng, cho tới lúc này, nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, bất kể là thân phận
vong quốc nô, hay là thân phận công chúa, nàng chỉ muốn trãi qua cuộc sống bình
an, cho dù là nghèo khó cũng tốt, phú quý cũng tốt, đều chỉ muốn yên ổn, nhưng
mà ông trời hết lần này tới lần khác không để cho nàng như ý, bất kể nàng tránh
né như thế nào, ẩn giấu như thế nào, thì có một số việc vẫn thoát khỏi phạm vi
mà mình nắm giữ, sau này chỉ sợ muốn an tĩnh là chuyện không thể nào, nếu đã
như vậy, nàng cần gì phải thoái lui, từ nay về sau, nàng sẽ không lùi bước,
chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến.
"Vậy
thì tốt, ta sẽ cho người đưa Cửu công chúa trở về."
Tần
Trăn kính cẩn khom lưng nói, đợi đến khi Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc lên xe
ngựa, liền phân phó phu xe mấy câu, dặn dò nhất định phải đem người an toàn trở
về.
Phu xe
ngựa tuân mệnh, lập tức đánh xe rời đi Tấn vương phủ.
Thiên
Vận hoàng triều, giá cả đều được phân chia rõ ràng theo từng cấp bậc, bốn phía
Hoàng Thành, đều là phủ đệ của Vương Tôn quý tộc, phần lớn người ra vào đều là
quý tộc có thân phận địa vị, mà những con đường chính, đều được phân bổ cho đại
thần có quyền thế trong triều cùng thương nhân giàu có, về phần những kẻ nghèo
khó vất vả dân chúng bình dân tất cả đều phân tán ở bên góc gần tường thành
trong An Giáng thành, những người đã trải qua cuộc sống nghèo khó, ít khi dám
hướng về đường phố phồn hoa náo nhiệt mà đi, huống chi nơi đó phí chi tiêu rất
cao không phải chỗ tốt cho những người bình thường như họ đến tiêu xài.
Trên
đường cái, thỉnh thoảng hương xe bảo mã chạy lướt qua nhau, Hoa Ngạc không nhịn
được vén rèm nhìn ra bên ngoài, hai bên đường phố có rất ít quán nhỏ và người
bán hàng rong, phần lớn đều là cửa hàng mặt tiền, các bảng hiệu chữ vàng dưới
ánh mặt trời lòe lòe phát sáng, vài con tuấn mã chạy song song với xe ngựa,
những người cưỡi ngựa mặc quần áo rực rỡ, thần thái ưu nhã, thỉnh thoảng còn
cười nói như đi dạo, còn có những chiếc xe ngựa phủ rèm che xanh biếc lướt qua
xe các nàng, khắp nơi đều thấy được sự xa hoa bất phàm.
"Công
chúa, nơi này thật không giống với nơi đó của chúng ta."
Phượng
Lan Dạ đang nhắm mắt ngưng thần, nghe lời nói của Hoa Ngạc ..., từ từ mở mắt
ra, không nói đúng sai mở miệng.
"Cần
gì phải so sánh, tự tìm phiền não mà thôi."
Nói
xong thì nhắm hai mắt lại, tựa vào trên vách, vững như núi Thái Sơn, không nhúc
nhích.
Hoa
Ngạc le lưỡi, thật ra thì công chúa nói không sai, cần gì tự tìm phiền não chứ,
các nàng mặc dù chỗ ở kém một chút, ăn kém một chút, mặc kém một chút, những
thứ khác cũng không có cái gì, bên trong tiểu viện độc lập đó, bản thân mình
vẫn là người tự do, nếu không phải phát sinh những
chuyện này, các nàng căn bản là không có chỗ nào không tốt, xem ra nàng thật
đúng là tự tìm phiền não.
Xe ngựa
một đường đem hai người đưa về Nô Nhai, dừng ở trước cửa viện, Phượng Lan Dạ
cùng Hoa Ngạc xuống xe, thì phu xe đánh xe rời đi.
Bên
trong viện có người?
Tam
hoàng tử một thân cẩm y màu xám trắng, đang ngồi ở dưới tàng cây hoa quế thưởng
thức trà, Trữ Cảnh ở phía sau hắn đang đứng thẳng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị,
thấy hai nữ nhân đẩy cửa bước vào, đôi mài rậm của hắn nhíu lại, không vui mở
miệng.
"Hai
người nữ nhân các ngươi đi nơi nào? Làm hại chủ tử nhà ta ngồi đợi rất
lâu."
Nhưng
mà hắn mới vừa nói xong, thì Nam Cung Tiếp liền trầm giọng la rầy: "Không
được vô lễ."
Trữ
Cảnh hạ lông mài xuống, không dám nói thêm cái gì nữa, lui về phía sau một
bước, hắn tuy không nói nhưng đáy mắt vẫn có chút bất mãn, không biết vì sao
chủ tử đối tiểu nha đầu này lại đặc biệt như vậy, nói thật ra, nhiều nhất chỉ
là đánh đàn giỏi hơn một chút thôi, chẳng lẽ bởi vì
như vậy, mà chủ tử phải có thêm vài phần kính trọng đối với nàng à.
Phượng
Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc đi tới, hành lễ.
"Tham
kiến Tam hoàng tử."
"Đứng
lên đi, mạo muội quấy rầy, mong rằng Cửu công chúa lượng thứ ."
Nam
Cung Tiếp nói chuyện nhu hòa, ôn nhuận trầm thấp như nước, làm cho người nghe
không tự chủ được mà buông lỏng, hắn phất tay ý bảo Phượng Lan Dạ đứng dậy, rồi
ngồi vào một bên .
Phượng
Lan Dạ cũng không khách khí với hắn, ngồi xuống, đa lễ mà xa lạ mở miệng hỏi
thăm: "Không biết Tam hoàng tử lần này tới đây là vì chuyện gì?"
Trên
ngũ quan nho nhã của Nam Cung Tiếp càng phát ra ôn hòa, nụ cười vừa tựa như một
làn gió nhẹ, vừa giống như mây bay tự nhiên vui sướng ở chân trời, Phượng Lan
Dạ không tự chủ được buông lỏng tâm, nhớ tới chuyện đêm hôm đó, ánh mắt không
khỏi tối lại, mũi tên kia, là Tam hoàng tử bắn ra sao?
Nàng
nghi ngờ suy nghĩ, lúc này Nam Cung Tiếp đã ấm áp mở miệng.
"Buổi
sáng hôm nay, ta nghe hạ nhân trong phủ bẩm
báo, nói tối hôm qua ngươi đã vào sòng bạc, không có chuyện gì xảy ra
chứ."
Trong
tiếng nói nhu hòa của hắn lộ ra sự quan tâm nhè nhẹ, Phượng Lan Dạ ngẩn ra,
nhìn chằm chằm Nam Cung Tiếp, thật lâu không nói lời nào.
Chẳng
lẽ mũi tên kia không phải là Tam hoàng tử bắn , như vậy là người phương nào bắn
mũi tên đó đây?
Nam
Cung Tiếp nhìn Phượng Lan Dạ lâm vào trầm tư, trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp
bao phủ một tầng ánh sáng lạnh, quanh thân điêu tàn, không khỏi khẩn trương.
"Sao
vậy?"
Phượng
Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: "Không có chuyện gì, Tam hoàng tử
đừng lo lắng, ta không sao, cám ơn sự quan tâm của ngươi."
Mặc dù
mũi tên kia không phải do hắn bắn ra, nhưng giờ phút này hắn đặc biệt chạy tới
đây quan tâm nàng, đây là tâm ý mà cũng là thiện ý, cho nên nàng mới nói một
tiếng cám ơn.
"Không
có gì, ngươi đã quên chúng ta là bằng hữu."
Sắc mặt
cũng như vẻ mặt của Phượng Lan Dạ vẫn không thay đổi, nhưng đáy lòng đã có chút
xúc động, nói thật ra, nàng có thể làm bằng hữu của Tam hoàng tử tôn quý thật
là chuyện đáng mừng, hơn nữa hắn còn là hoàng tử Long Tôn của Thiên Vận hoàng
triều, trong khi nàng chỉ là một vong quốc nô mà thôi, người khác đến bên cạnh
nàng là muốn lợi dụng nàng, chỉ có hắn, nàng không phát hiện hắn có bất kỳ mục
đích gì, cho nên càng đáng quý hơn.
Phượng
Lan Dạ đang suy nghĩ lung tung, thì Hoa Ngạc mang trà bưng đến, cung kính dâng
lên, rồi lui qua một bên, Nam Cung Tiếp nhận một chén trà, nhưng không nhìn
Phượng Lan Dạ, mà hai mắt lại ngó chừng nắp trà, rồi từ từ mở
miệng.
"Các
ngươi sống ở chỗ này thật sự không an toàn, bằng không đến ở Nam Cung phủ
đi."
Nam
Cung Tiếp mặc dù tuổi đã lớn, nhưng lại không được phong Vương, cũng không có ở
trong cung, hắn có một phủ đệ ở ngoài cung, chính là Nam Cung phủ, hắn lần này
đến đây, chủ yếu là muốn mời Phượng Lan Dạ đến ở trong Nam Cung phủ, thứ nhất,
hai người bọn họ có sở thích giống nhau, có thể sớm chiều lãnh giáo một hai
lần, thứ hai hắn nghe nói đến chuyện đêm hôm qua, thật sự không yên lòng để cho
nàng tiếp tục ở chỗ này, hai người bọn họ là bằng hữu, bằng hữu thì nên giúp đỡ
cho nhau.
Bất quá
lời của hắn vừa rơi xuống, liền lập tức có người lên tiếng phản đối.
Thủ hạ
Trữ Cảnh mặt biến sắc mở miệng: "Chủ tử, như vậy sao được?"
Phượng
Lan Dạ cũng sửng sốt, tuy nói Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp không phải là thân
vương gì, cũng không có danh vọng lớn, ở Thiên Vận hoàng triều không có ảnh
hưởng nhiều, nhưng hắn vẫn là con ruột của hoàng đế, vậy mà lại mở miệng mời
nàng đến ở Nam Cung phủ, phần ân tình này làm cho nàng cảm động, nhưng mà trong
lòng cũng biết rõ, trước mắt còn có vài người
đang theo dõi nàng, nàng không muốn gây cho Nam Cung Tiếp thêm bất cứ phiền
phức gì, bằng hữu quý ở thổ lộ tâm tình, nếu hắn thật lòng nghĩ cho nàng, nàng
cũng không thể kéo hắn vào trong biển lửa.
"Không
cần."
Phượng
Lan Dạ một lời liền cự tuyệt, Trữ Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của Nam
Cung Tiếp lại khó coi, hắn cho là bởi vì Trữ cảnh ngăn
cản, nên Phượng Lan Dạ mới cự tuyệt, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngửng đầu lên
nhìn về phía Trữ cảnh, lạnh lùng mở
miệng.
"Ngươi
thật to gan."