Phía đông của thành, trong khu vực của dân thường.
Bên trong một ngôi nhà cho thuê đơn sơ.
Lâm Lăng ngồi trước bàn, Công Phu Tiểu Dăng vừa từ ngoài cửa sổ bay vào, mang theo một chiếc nhẫn vàng, đặt ở trên bàn.
Chiếc nhẫn này được trang trí bằng đá kim cương trên bề mặt, nhưng nó không phải là một đồ trang sức bình thường.
Bởi vì ở mặt trong của chiếc nhẫn có khắc một số phù văn huyền ảo, mơ hồ tỏa ra một luồng năng lượng không gian vô hình đang dao động.
Hơi thở phát ra từ loại năng lượng này giống như không có gì khác biệt với túi trữ vật.
(*túi có không gian bên trong lớn hơn bề ngoài, dùng để chứa đồ vật.)
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một chiếc nhẫn không gian cấp cao hơn cả túi trữ vật.
Hình dạng tuy nhỏ, nhưng diện tích không gian có thể chứa đựng được đồ vật ước chừng vài trăm thước bình phương.
(*đơn vị đo 1 thước = 0.33m theo hệ số đo lường Trung quốc cổ xưa).
Loading...
Hơn nữa đeo trên ngón tay, mang theo bên người rất thuận tiện.
Nhưng chiếc nhẫn này giá cả đắt đỏ, giá thị trường của một chiếc nhẫn không gian là năm trăm vạn lượng, người bình thường căn bản không thể mua được.
Trước đây để tiết kiệm chi phí, Lâm Lăng chỉ có thể lùi lại yêu cầu mà chọn cái tiếp theo, từ cửa hàng bán dụng cụ, dùng hai mươi vạn lượng để mua một cái túi trữ vật.
Nhưng không gian cũng chỉ có hơn mười thước bình phương, nhiều nhất cũng chỉ chứa được một số dụng cụ sinh hoạt bình thường mà thôi.
Sao có thể giống như nhẫn không gian này, có một khoảng không rộng lớn bên trong, dù có muốn di chuyển toàn bộ phủ vào trong, vẫn còn dư chỗ.
“Lão lợn trọc kia còn rất có tiền đấy.”
Lâm Lăng vươn tay cầm chiếc nhẫn màu vàng để thưởng thức, lẩm bẩm tự nói.
Chiếc nhẫn không gian này, chính là Công Phu Tiểu Dăng trước khi rời đi đã cướp đoạt từ chỗ của Lý Khuynh Thọ mang về.
Đối với điều này, trong lòng Lâm Lăng không thể không cảm khái đúng là địa vị quyết định mọi thứ.
Những người có địa vị càng cao, thì những ưu đãi có thể được hưởng thụ cũng không giống người thường, dùng bất cứ tài nguyên nào cũng đều là tốt nhất.
Lập tức, suy nghĩ của Lâm Lăng khẽ động, tinh thần lực đột nhiên thăm dò vào trong không gian của chiếc nhẫn.
Tuy nhiên bên trong, ngoại trừ một số đồ cổ có cảm giác nhiều niên đại, còn lại đều là một số dược liệu bổ dưỡng khí huyết, và hầu hết trong số đó chủ yếu đều để bổ sung sinh lực cho nam giới.
Kim phiếu cũng không nhiều, chỉ có hơn mười vạn, đáng tiếc là mấy cái thẻ vạn kim đều có phù văn ràng buộc, trừ phi là chủ nhân, những người khác đều không thể sử dụng.
Nếu không, với địa vị gia chủ của Lý Khuynh Thọ ở Lý gia, số tiền ở trong thẻ tuyệt đối không ít.
“Hả, những cái hòm bằng sắt này chứa cái gì vậy?”
Khi đang kiểm kê vật phẩm, Lâm Lăng bỗng chú ý tới ở chỗ sâu nhất trong không gian, chất đống mười cái hòm sắt lớn có ánh vàng rực rỡ.
Suy nghĩ của Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, trực tiếp lấy toàn bộ hòm ra.
Mười hòm sắt cao gần nửa người, lập tức hiện ra trước mặt.
“Linh khí thật nồng đậm.”
Trong lòng Lâm Lăng ngơ ngẩn, rõ ràng cảm nhận được trong những chiếc hòm sắt này tràn ngập linh khí.
“Bụp!”
Thanh âm trong trẻo vang lên trong phòng, Lâm Lăng trực tiếp mở ra cái hòm ở ngay trước mặt.
Bên trong là một tảng đá, toàn thân đỏ thẫm, trong suốt sáng long lanh, phát ra linh khí còn xen lẫn một tia năng lượng nóng rực đang dao động.
“Chẳng lẽ những thứ này là… Đá Linh Dương!”
Lâm Lăng tuy rằng cũng chưa từng gặp qua đá Linh Dương, nhưng vẫn có thể lập tức đoán ra.
Những tảng đá Linh Dương, hình dạng giống hình thoi, mỗi một khối đều có chất lượng cực kỳ tinh khiết.
Dựa theo giá trên thị trường, một viên đá Linh Dương, tương đương với một vạn lượng.
Mà cái hòm sắt lớn như này, chất đầy đá Linh Dương, ước tính ít nhất cũng phải có khoảng ba trăm viên.
Đây chính là một lượng lớn tài sản!
Lâm Lăng cố nén kích động, để cho Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu mở tất cả chín hòm còn lại ra.
Đập vào mắt, cũng là ánh sáng rực rỡ của đá Linh Dương, ánh sáng lấp lánh rực đỏ chiếu sáng cả căn phòng.
“Ba trăm viên đá Linh Dương, mười hòm cộng lại chính là ba nghìn viên, tương đương… ba mươi triệu!”
Nhìn mười cái hòm sắt chất đầy đá Linh Dương, trên mặt Lâm Lăng hiện lên sự sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Lượng tài sản này, trước mắt đối với Lâm Lăng mà nói, không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Từ khi có được hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp, hắn đã thu phục ba con sủng vật, tiêu xài gần hai ngàn vạn.
Nếu không có chút thu hoạch nào, chỉ sợ hắn không đợi được đến ngày Minh Các trả tiền lương, mà phải bắt đầu trở lại những ngày tay trắng như trước đây.
May mắn thay, lão già Lý Khuynh Thọ này, lại có được nhiều đá Linh Dương như vậy, quả thực chính là một khoản tiền bất chính tự bay tới!
“Nghe Trần Hổ nói, sự hợp tác của hai nhà Lâm Lý phải chờ sau khi liên hôn mới có thể bắt đầu tiến hành.”
Lâm Lăng có chút đăm chiêu, thì thào lẩm bẩm nói: “Nhưng bây giờ, nhẫn không gian của Lý Khuynh Thọ đã có nhiều đá Linh Dương như vậy, chẳng lẽ Lý gia đã âm thầm khai thác mạch khoáng?”
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lâm Lăng lộ ra một tia lạnh lẽo.
Lão già kia quả nhiên là cáo già, thế nhưng lợi dụng uy thế của Lâm gia, kinh sợ các thế lực khác trong thành.
Nếu đợi tới đám hỏi ở tháng sau, đá Linh Dương ở trong mạch khoáng sợ rằng đã không còn lại bao nhiêu.
Nói cho đẹp đẽ là đáp ứng hợp tác với Lâm gia, kỳ thật sau lưng lại làm chuyện này, không chỉ thu thập được một lượng lớn tài nguyên, còn có thể cưới được Lâm Uyển Dung.
Không thể không nói là người và của cải đều thu!
“Lâm gia chủ vì lợi ích của gia tộc, dù là ai cũng đều có thể hy sinh, không biết lần này nếu hắn biết mình bị lừa, sẽ phản ứng như thế nào?”
Trong lòng vừa nghĩ lại, khóe miệng của Lâm Lăng đã nhếch lên một nụ cười đùa giỡn.
Trong đầu hiện lên biểu tình thẹn quá hóa giận của Lâm Hoành Khang khi biết được bị lừa, trong lòng của Lâm Lăng không khỏi có chút kɦoáı ƈảʍ trả thù.
Đột nhiên, hắn vung tay lên, trực tiếp thu tất cả hòm sắt vào trong nhẫn không gian, dự định lại đi Lâm phủ một lần nữa.
Giờ phút này, tại sảnh lớn ở viện chính giữa của Lâm phủ.
Lâm Hoành Khang cùng với bốn vị trưởng lão cao tầng của gia tộc đều tụ tập ở đây.
“Gia chủ của Lý gia bị ám sát, bên hắc điếm có nhận được danh sách nhiệm vụ liên quan đến không?!”
Lâm Hoành Khang nhíu chặt mày, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Có thể nhận ra, tâm tình của ông lúc này là cực kỳ buồn bực.
Mặc dù sản lượng khai thác mạch khoáng của mỏ đá Linh Dương không nhiều lắm, nhưng tổng giá trị ước tính cũng hơn mười triệu.
Nếu có thể được chia năm phần tài nguyên, thì chuỗi cửa hàng kinh doanh của gia tộc ở trong thành chắc chắn sẽ phát triển nhanh chóng đến một quy mô nhất định.
Nhưng mà bây giờ, Lý Khuynh Thọ đã chết, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là việc hợp tác đã đàm phán xong giữa hai nhà, sợ là muốn hủy bỏ.
Đối với gia tộc mà nói, không thể nghi ngờ là bị tổn thất lợi ích vô cùng lớn!
“Bẩm gia chủ, hắc điếm chưa từng có loại nhiệm vụ như vậy.”
Đại trưởng lão có râu tóc bạc trắng, lắc đầu nghi hoặc nói: “Gia chủ Lý gia cũng không biết đắc tội với ai, lại rước lấy họa sát thân.”
“Mặc kệ là ai, thích khách kia tất nhiên là một kẻ mạnh có chiến lực cực cao.”
“Đúng vậy, chỉ dựa vào việc trước mắt đông đảo hộ vệ như vậy có thể không coi ai ra gì, lặng yên không một tiếng động gϊếŧ chết gia chủ Lý gia, hắn tuyệt đối là một cao thủ!”
“Hơn nữa cách thức gϊếŧ người như vậy, cực kì tương tự với người gây ra cái chết của ông chủ sòng bạc Lý Đại Cửu và Mã Phi Vũ ở phòng đấu giá.”
Trong sảnh lớn, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng bắt đầu bàn luận.
“Ừ?”
Sắc mặt của Lâm Hoành Khang hơi tối sầm xuống.
Ông nhìn về phía bốn vị trưởng lão, nhíu mày nói: “Người mà các ngươi vừa nói, chính là thích khách thần bí vừa mới xuất hiện thời gian gần đây, Kinh Kha?”
“Đúng, chính là hắn.”
Đại trưởng lão gật đầu, âm thanh khàn khàn nói: “Dựa vào tình huống trước đó, nửa tháng trước hắc điếm của chúng ta nhận được một nhiệm vụ giới hạn thời gian.”
“Địa điểm thực hiện nhiệm vụ được bố trí tại trung tâm giao dịch của chợ ngầm, cũng là phòng đấu giá của gia tộc chúng ta.
Hơn nữa, thời gian ám sát phải chính xác tại thời gian tắt đèn ngắn ngủi khi khai mạc phiên đấu giá.”
Lâm Hoành Khang bình tĩnh nói: “Ừ, chuyện này ta cũng từng nghe qua, theo tin tức từ Đồng chưởng quầy bên kia truyền đến, nhiệm vụ giới hạn thời gian thực ra được giao bởi người của tổ chức Minh Các, nhiệm vụ này thực chất là một bài kiểm tra, từ đó chọn ra thành viên mới.”
“Và vị Kinh Kha kia, chính là thích khách được lựa chọn!”
Nói đến đây, sắc mặt của Lâm Hoành Khang càng thêm tối tăm, nếu thật sự là người này làm, như vậy sự tình có chút khó xử.
Chẳng lẽ vương triều hoàng thất bên kia, cũng biết tin tức về mạch khoáng đá Linh Dương?
Vì vậy lúc này mới cố ý gϊếŧ chết Lý Khuynh Thọ?
Nhưng suy nghĩ lại, Lâm Hoành Khang lại phủ nhận ý tưởng này.
Dù sao với tình hình bên trong thâm sâu của hoàng thất, mạch khoáng đá Linh Dương nho nhỏ kia làm sao có thể vào mắt bọn họ được.
Bên cạnh đó, cho dù muốn cũng không cần lấy dao mổ trâu để gϊếŧ gà chứ.
Hoàng thất ở bên kia chỉ cần truyền đạt một câu xuống, liền có thể làm cho Lý gia ngoan ngoãn giao toàn bộ quyền sở hữu mạch khoáng ra.
Đối với điều này, Lâm Hoành Khang nghĩ trăm lần cũng không giải thích được.
“Thôi, ngày mai các ngươi theo ta đi Lý phủ, vì gia chủ Lý gia thắp nén hương tưởng niệm.”
Lâm Hoành Khang thở dài một tiếng, đột nhiên nghiêm nghi nói: “Nhưng mà, mục đích chủ yếu của chúng ta là tìm hiểu về người kế thừa, gia chủ mới sẽ là ai, rồi lại cùng hắn nói chuyện hợp tác khai thác mạch khoáng đá Linh Dương.”
“Đã hiểu.”
Bốn vị trưởng lão khẽ gật đầu, nhưng trên miệng mỗi người đều nở một nụ cười.
Theo bọn họ, lão lợn phóng đãng Lý Khuynh Thọ kia chết cũng rất tốt, tuy rằng lợi ích gia tộc bị ảnh hưởng nhưng ít nhất Lâm Uyển Dung sẽ không bị hắn gây tổn hại.
“Các ông không cần lãng phí tinh thần và thể lực.”
Đúng lúc này, một giọng nói đam mạc và thờ ơ từ bên cạnh cửa lớn truyền đến.
Sắc mặt của đám người Lâm Hoành Khanh hơi run sợ, năm ánh mắt gần như đồng thời nhìn qua.
Lại thấy người vừa tiến vào, đúng là Lâm Lăng.
Nhìn đến Lâm Lăng, Lâm Hoành Khang vốn đang nhíu chặt mày, giờ đã giãn ra.
“Bốn vị trưởng lão gia gia, đã lâu không gặp.”
Đi vào sảnh lớn, đầu tiên Lâm Lăng hướng về phái bốn vị trưởng lão hành lễ như một vị hậu bối trong gia tộc.
Hắn nhớ rằng khi còn nhỏ, họ đã vì bản thân hắn có thể nhìn lại được ánh sáng, mà đặc biệt nghiên cứu các phương án trị liệu khác nhau.
Tuy rằng kết quả không có chút tiến triển nào nhưng ấn tượng của Lâm Lăng đối với bốn vị lão nhân này cũng không tệ lắm.
Còn về Lâm Hoành Khang, lại bị hắn trực tiếp coi như không thấy.
Bị buộc ở rể Triệu phủ, chính là sỉ nhục cả đời của hẳn.
Và người cầm đầu gây nên, không thể nghi ngờ, chính là Lâm Hoành Khang.
Để trói chặt Triệu gia, bên đầu tư cho hắc điếm, người này vậy mà lại lấy cớ tăng cường quan hệ giữa hai nhà, bắt buộc thông gia với Triệu phủ.
Ai nghĩ tới cuối cùng, lại đáp ứng yêu cầu của Triệu Ngọc Nhi là để cho con cháu Lâm gia ở rể, sau đó lại chọn hắn!
“Lâm Lăng, ngươi có biết hôm nay bản gia chủ ở thư phòng chờ ngươi rất lâu.”
Lâm Hoành Khang nhìn chằm chằm Lâm Lăng, giọng điệu mang theo chất vấn đồng thời cũng nghi ngờ hỏi: “Còn nữa, lời nói vừa rồi của ngươi là có ý gì?”
Lâm Lăng buông tay, nói: “Lý Khuynh Thọ vừa chết, các ông đi cũng chẳng qua là lãng phí thời gian mà thôi.”
Nghe vậy, Lâm Hoành Khang cảm thấy không vui, nghiêm nghi quát: “Hồ đồ, lợi ích phức tạp giữa các gia tộc, một đứa nhóc lông còn chưa mọc đủ như ngươi thì có thể hiểu cái gì."
“Ta đúng là không thể hiểu được, nếu không lúc trước cũng sẽ không bị ông đem đi bán.”
Lâm Lăng lạnh lùng cười, nói: “Nói thật với ông vậy, việc hợp tác mạch khoáng, chẳng qua chỉ là kế kéo dài của Lý gia, đừng quá ngây thơ.”
“Kế để kéo dài?”
Sắc mặt của Lâm Hoành Khang và bốn vị trưởng lão đều hơi kinh ngạc, giật mình nhìn Lâm Lăng.
“Theo ta được biết, Lý Khuynh Thọ kỳ thật từ mấy ngày trước đã cho người ở mạch khoáng âm thầm khai thác đá Linh Dương.”
Vẻ mặt của Lâm Lăng lạnh nhạt: “Cho nên ý tứ của việc đó, tin tưởng cũng không cần ta giải thích quá nhiều, các ông cũng hiểu được.”
“Cái gì?!”
Nghe được lời nói này, sắc mặt của bốn vị trưởng lão đều biến đổi, đôi mắt của họ nổi lên một chút khϊếp sợ.
Lâm Hoành Khang lại tức giận đến mức vỗ bàn đứng lên, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, cái bàn gỗ đàn hương dưới một chưởng đã hóa thành bột phấn.
Từ lúc trước, Lý gia ở trang viên có mạch khoáng, tăng thêm một số lượng lớn hộ vệ, cũng thiết lập vòng cấm, kỳ thật hắn nên sớm có nghi ngờ.
Vốn tưởng rằng Lý gia không có gan lớn làm điều đó, không nghĩ tới lại dám bày trò với mình.
“Đồ khốn nạn!”
Trong lòng Lâm Hoành Khang càng nghĩ càng tức giận, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm Lâm Lăng dò hỏi: “Ngươi là từ nơi nào biết được tin này?”
Lâm Lăng bình tĩnh nói: “Một người bạn tốt của ta đã nói cho ta biết trong nhẫn không gian của Lý Khuynh Thọ cất giấu một số lượng lớn đá Linh Dương, ước tính lên tới ba nghìn viên.”
Nghe vậy, sắc mặt đám người Lâm gia tối sầm xuống.
Bọn họ phi thường rõ ràng, với tài lực của Lý gia, căn bản không thể thu mua nhiều đá Linh Dương như vậy.
Hơn nữa, con cháu Lý gia có tư chất tập võ bình thường, nhiều lắm cũng liền đạt tới tiêu chuẩn của chiến sĩ cấp hai, tốn một số lượng lớn đá Linh Dương để bồi dưỡng, không thể nghi ngờ chỉ là đang ném tiền đi mà thôi.
Vậy nên, khả năng duy nhất, đó chính là Lý gia quả thật đã âm thầm khai thác khoáng sản, vi phạm ước định lúc trước cùng với Lâm gia!
“Người bạn tốt kia của ngươi là ai? Hình dáng như thế nào?”
Lâm Hoành Khang cố nén tức giận, tiếp tục hỏi.
Dù sao việc này không phải việc nhỏ, ông ta làm gia chủ, làm bất cứ điều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến ích lợi của gia tộc.
“Hắn là một thích khách, tên là Kinh Kha.”
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Còn về hình dáng, đừng quên ta là một người mù.”
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Hoành Khang ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn về phía bốn vị trưởng lão đứng bên cạnh.
Người ám sát Lý Khuynh Thọ, quả nhiên là vị thích khách thần bí kia!
Đối với việc này, đám người Lâm Hoành Khang hình như đã tin lời nói của Lâm Lăng.
Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Lăng, ít nhiều cũng có chút khác so với lúc xưa.
Hiển nhiên cũng không dự đoán được, Lâm Lăng thế nhưng lại quen biết vị thích khách cao thủ kia.
“Nếu đám người Lý gia các ngươi trước không giữ lời hứa, vậy đường trách Lâm gia chúng ta không để ý tình nghĩa!”
Hai mắt của Lâm Hoành Khang nheo lại, trong giọng nói tràn ngập sự lạnh lẽo thấu xương, lạnh lùng quát: “Truyền lệnh xuống, tất cả chiến sĩ cấp ba trở lên của gia tộc toàn bộ xuất phát, khẩn cấp chạy tới trang viên ở ngoài thành của Lý gia, phế bỏ bọn họ!”
Vừa dứt lời, Lâm Hoành Khang đưa tay sờ vào túi trữ vật, lấy ra một thanh trường đao màu tím, dưới sự rót vào của linh khí, mũi đao lóe ra tia chớp, sát khí kinh người lập tức tràn ngập.
“Khí thế thật mạnh mẽ.”
Thấy thế, trong lòng Lâm Hạo hơi run sợ.
So với trước đây khi thi triển khí thế để áp bức hắn, giờ đây đã mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Đối với việc này, Lâm Lăng cũng không phải không hiểu, biết gia chủ kỳ thật luôn để lại một đường lui, chẳng qua là giả bộ ở trước mặt Lý Khuynh Thọ mà thôi.
Nếu chính thức đánh nhau, lấy thực lực ở đỉnh cấp 6 của Lâm Hoành Khang, tùy tiện một chiêu cũng có thể làm ra uy thế mà nếu là hắn cũng khó có thể chịu đựng được.
Mấy phút đồng hồ sau, tại viện phía trước của Lâm phủ.
Giờ phút này, ở nơi đây đã tập trung hơn một trăm hộ vệ của Lâm gia và các thành viên của gia tộc, mỗi người đều được trang bị vũ khí đầy đủ, sát khí mười phần.
Hai người Mã Lục, Trần Hổ cũng ở trong đó.
Ở phía trước của đội ngũ là võ kỹ trưởng của Lâm gia, Lâm Hùng Cương.
Ông đã dành nhiều năm trên chiến trường, chiến đấu và chém gϊếŧ không ít, đã vô cùng có kinh nghiệm.
Khi Đại trưởng lão vạch trần sự tình ra trước ánh sáng, mọi người ở đây không thể nghi ngờ là cực kì phẫn nộ, đa số ánh mắt cũng mờ mịt đánh giá Lâm Hoành Khang.
Không thể tưởng tượng được, gia chủ đại nhân cũng có một ngày bị lừa gạt.
Lâm Hoành Khang tay cầm trường đao, sắc mặt biến đổi, cũng có chút thẹn quá hóa giận.
“Xuất phát! Phế bỏ lũ rùa đen rút đầu đó!”
Ngay lập tức, bàn tay to của hắn vung lên, dẫn dắt phần lớn người của Lâm gia, khí thế như thủy triều ùa ra khỏi cửa lớn của phủ.
Sau đó cưỡi ngựa chiến đã được những người hầu chuẩn bị từ lâu, hướng về phía trang viên ở ngoài thành của Lý gia, muốn cướp đoạt lại mạch khoáng của đá Linh Dương về.
“Chuyện của Uyển Dung tỷ, xem như đã giải quyết xong.”
Cách đó không xa, Lâm Lăng im lặng quan sát, khóe miệng nhếch lên.